Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt mũi?

Phiên bản Dịch · 2356 chữ

Diện mạo của tà yêu trông rất quái dị, tại ngõ hẻm u ám chỉ có ánh trăng chiếu sáng này nhìn lại càng đáng sợ hơn. Trương Kha ói ra máu liên tục hai lần, nhìn nhìn Phù Ly đang đứng trước mặt mình, tay chân lẻo khoẻo, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Không ngờ ông đường đường là đệ tử ưu tú của phái Thanh Tiêu mà lại chết trong một con hẻm lụp xụp như vậy, chết xong còn bị tà yêu đào tim ra nữa.

Ủa khoan, rõ ràng là ông chặn trước mặt Phù Ly, sao tự nhiên giờ lại thành Phù Ly chặn trước mặt ông rồi? Chết đến nơi như này rồi mà còn muốn làm anh hùng nữa hả?

“Đừng cố gắng đứng, ói cả một chén máu rồi, đứng không mệt hả?” Phù Ly quay đầu nhìn Trương Kha, sau đó chỉ vào thềm đá bên cạnh, “Ngồi đó đi.”

Ngồi mẹ mày! Chết tới nơi rồi còn ngồi!

Trương Kha bị tức đến mức lại phun máu, cái thể loại yêu quái gì đây? Có biết nguy hiểm là cái gì không? Ông đang nghĩ như vậy thì bỗng thấy tà yêu đưa tay ra, biến thành trảo, móng tay nhọn hoắt chỉ thẳng vào ngực của Phù Ly rồi xông tới như một tia chớp, nhanh tới mức ông còn không kịp kêu “A” một tiếng nữa.

Sau đó một giây, ông cảm thấy người mình nhẹ nhàng, dây nịt bị cái gì đó nắm, chờ ông khôi phục tỉnh táo thì đã thấy mình đang đứng trên tường.

“Loài người có quy tắc đó là phải văn minh, đụng chuyện là đã đánh nhau không hợp quy tắc đâu, biết không?” Phù Ly xách Trương Kha như xách một con gà con, Trương Kha cúi đầu nhìn bức tường như muốn sụp tới nơi, không dám nhúc nhích, sợ tường mà đổ là ông về bị phê bình chết luôn.

Ờ mà bỏ qua đi, giờ mà được về để bị phê bình là may mắn lắm rồi. Nghĩ vậy, ông lấy tay chùi máu miệng, sau đó ông lôi từ trong ngực ra một cái phù triện đưa cho Phù Ly, nói: “Cậu chạy đi tìm người giúp, tôi ở đây cản nó lại.”

Phù Ly liếc nhìn cái phù triện trong tay Trương Kha, bây giờ không chỉ chữ bị thu gọn lại, cả phù triện cũng vậy hả? Sao lỡ vẽ rồi không vẽ cho xong luôn đi, vẽ vầy thì còn sót được bao nhiêu sức mạnh?

Thảo nào bây giờ khẩu hiệu của con người là khoa học kĩ thuật, chứ giới tu hành ngay cả vẽ bùa cũng lười, lỡ có việc gì xảy ra cũng không nhờ vả được.

“Tôi không giúp ông.” Phù Ly ném Trương Kha ra ngoài bức tường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ông đi gọi người giúp, chỗ này để tôi cản lại.”

“Đều ở lại cho ta.” Chu Yếm thấy hai người kia không thèm để ý đến mình, phi người lên nhắm thẳng mệnh môn của Phù Ly. Phù Ly thấy hắn lại đây, xoay người một cái xuống tường, một tay thì nhấc Trương Kha: “Hai người mình cùng trốn đi thôi.”

Vừa nghe được chữ trốn, Trương Kha há miệng định nói thì đã bị gió lùa vào đầy miệng. Ông cảm thấy mình trở thành một cái vật trang trí treo trên người Phù Ly, bị Phù Ly mang theo nhảy tới nhảy lui, nhanh chóng mặt.

Cái tên Phù Ly này là thỏ hả? Sao nhảy nhanh dữ vậy?

Mỗi khi tà yêu sắp đuổi kịp bọn họ thì Phù Ly lại né được cú tấn công của hắn. Lúc đầu Trương Kha còn la lên liên tục, sau đó ông im lặng không nói được gì nữa. Bên tai ông là tiếng gió thổi vù vù, trên đỉnh đầu là trăng rằm sáng ngời. Chưa bao giờ Trương Kha cảm thấy không sợ chết như bây giờ.

Ngay khi Trương Kha nghĩ là Phù Ly sẽ tiếp tục chạy trốn thì Phù Ly lại ngừng lại, cậu đem Trương Kha ném xuống đất.

Trương Kha nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau lưng là một con sông nhỏ hơi bẩn, bốn phía lại là đất hoang. Cũng tốt, hai người họ chết ở chỗ này ít nhất cũng không làm dân chúng bình thường sợ hãi.

“Sao không chạy tiếp đi?”

Giọng nói của tà yêu nghe không rõ lắm, còn là giọng địa phương. Tại lúc dầu sôi lửa bỏng này, suy nghĩ của Trương Kha lại là, đây nhất định không phải là yêu quái ở thủ đô.

“Chu Yếm, không ngoan ngoãn nằm trong núi ngủ, chạy ra ngoài làm gì?” Phù Ly vung tay lên, cái mũ trên đầu Chu Yếm liền rớt xuống đất, để lộ ra một đầu tóc bạc, một cái mặt người mọc ở một cái đầu trắng, nhìn kinh khủng không lời nào nói được.

Lúc Trương Kha nghe thấy từ “Chu Yếm”, ông nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi. Chu Yếm không phải là truyền thuyết thôi sao? Nó có tồn tại thật à?

Chu Yếm cũng không ngờ hiện tại vẫn có người còn nhận ra mình, hắn híp mắt nhìn Phù Ly chằm chằm một lúc, xác định mình chưa bao giờ gặp qua con yêu quái này liền lập tức cười rú lên: “Biết là ta mà còn dám chạy hả?”

Trong truyện thần thoại ghi lại, Chu Yếm có biệt danh là hung thần, mấy yêu quái khác nhìn thấy đều trốn đi. Trương Kha là người tu hành, cũng đã nghe qua mấy truyền thuyết về Chu Yếm, bây giờ ông cũng không nhúc nhích gì nữa, chuẩn bị chọn một tư thế thoải mái để chờ chết.

“Không phải ông mới là người giỏi chạy trốn à?” Trên mặt Phù Ly tràn đầy sự nghi ngờ, cứ như là đang nghiêm túc thảo luận vấn đề gì đó, “Chẳng lẽ qua mấy năm, bản tính của mình cũng quên luôn?”

Mấy lời này của Phù Ly làm Chu Yếm nhớ lại những ngày tháng bị thượng cổ đại yêu bắt nạt trốn đông trốn tây, hắn lập tức hét lên: “Mày là ai?”

“Tôi là một con yêu quái vô danh, chẳng qua là vô tình nghe được một câu chuyện của Đại vương Chu Yếm mà thôi.” Phù Ly cúi đầu nhìn Trương Kha đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, sờ sờ mớ tiền thưởng người tốt việc tốt trong túi áo, quyết định mình sẽ làm một con yêu quái tốt biết đền ơn đáp nghĩa.

“Linh khí trên thế gian dần dần loãng, sao Đại vương lại rời núi đến đây ăn thịt người?”

“Núi? Còn núi nào nữa?” Chu Yếm nổi trận lôi đình, “Ta chẳng qua đi dạo biển mấy ngày, về nhà núi của ta đã bị lũ hai chân này đào rỗng, ngay cả giường ngọc trắng yêu quý của bổn vương cũng không để lại!”

Phù Ly nhìn Trương Kha, Trương Kha cúi đầu im lặng, chuyện này không liên quan đến ông.

“Lũ hai chân phá hủy địa bàn của ta, ta ăn tim của bọn họ, đây là chuyện hiển nhiên rồi.”

“Tôi thấy chuyện đó cũng không liên quan đến người này, không thôi ông nể mặt tôi, chuyện này mình bỏ qua ở đây đi.”

“Nể mặt á? Mấy năm nay tiểu yêu quái xun xoe lấy lòng bổn vương đầy ra đó, có điều chưa thấy ai mặt dày giống mày. Mày là cái thứ gì vậy? Ở đó mà đòi bổn vương nể mặt.” Chu Yếm cười châm chọc, “Dù sao lũ thú hai chân kia hại bổn vương không có nhà, ta phải ăn bọn họ cho đã.”

“Lúc đầu tôi còn thấy là do con người làm sai trước, tôi còn tính thay họ bồi thường thiệt hại cho ông, ông lui về núi rừng là xong chuyện.” Phù Ly vén tay áo sơ mi lên, “Chẳng qua ai kêu ông không nể mặt tôi, tôi không vui rồi đó.”

"Ha ha ha ha ha." Chu Yếm chỉ cảm thấy mắc cười. “Mày chỉ là một con yêu quái nhỏ bé, bổn vương cứ thích không nể mặt đó, mày làm gì được?”

Trương Kha nhìn thấy Phù Ly đột nhiên nhảy lên, ông còn chưa nhìn rõ động tác của cậu, Chu Yếm đã bị đánh bay ra ngoài, rơi tõm vào trong sông, phát ra một tiếng ùm thật lớn.

Đại, đại lão?

"Cầm cái này, đem trói nó lại." Phù Ly đem một cái roi nhét vào tay Trương Kha.

Trương Kha cầm lấy cái roi nửa cũ nửa mới, nhanh chóng vọt vào dòng sông, một lát sau liền trói Chu Yếm lại. Ông nhìn Chu Yếm đang ngoan ngoãn đi theo phía sau mình, hoài nghi, đây thật là thú dữ trong truyền thuyết hả?

Ngửi được vị thối trên người Trương Kha, Phù Ly lùi về sau hai bước, hồi nãy để người này đi trói Chu Yếm thật là một quyết định sáng suốt.

“Vãn bối có mắt không tròng, không biết tiền bối là thượng cổ đại yêu, thỉnh tiền bối tha lỗi.” Trương Kha vừa lên bờ liền xin lỗi Phù Ly.

Phù Ly nhìn ông ngơ ngác, “Tôi chỉ là dùng cái roi đánh yêu này mới đánh được nó, chứ thượng cổ đại yêu cái gì?”

“Ngài…không phải thượng cổ đại yêu thật hả?” Trương Kha nửa tin nửa ngờ quan sát Phù Ly, thấy cậu không giống nói dối mới thở phào, “Vậy cái roi đánh yêu này của ngài lấy từ đâu?”

“À cái này hả?” Phù Ly nhẹ nhàng nói “Hồi trước có hai tên yêu vương đánh nhau, sau đó một tên bị sét đánh chết, tôi liền tiện tay nhặt về.”

Trương Kha:….

Vậy cũng thật là tiện.

Chu Yếm rên rỉ đau đớn, vì bị roi đánh yêu trói lại nên hắn đã lộ ra nguyên hình. Đầu tóc trắng như tuyết, thân thể pha tạp giữa vượn và khỉ, bốn phần màu vàng sáu phần màu hồng, đang quỳ nhe răng trợn mắt trên mặt đất.

“Thân là yêu quái, lại thông đồng với lũ thú hai chân làm bậy.” Hai mắt hắn đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào Phù Ly, nhe răng nhọn nói: “Rồi cũng có ngày Yêu Hoàng của chúng ta tỉnh lại, cướp lại lãnh thổ của chúng ta.”

Mặt trăng trên trời bị tầng mây che, thoắt ẩn thoắt hiện, không biết có phải ảo giác hay không, Trương Kha cảm thấy ánh trăng hình như tỏa ra màu hồng nhàn nhạt.

“Đừng có mà đoán mò.” Phù Ly gõ mạnh một phát vào cái đầu đầy lông xù của Chu Yếm, “Thời kì phong kiến đã bị lật đổ, đào đâu ra hoàng đế. Ông đúng là ở trong rừng núi lâu quá không cập nhật tin tức, ông không biết là thời đại đang phát triển, xã hội đang tiến bộ sao?” Cậu tuy cũng là một con yêu quái đến từ nông thôn, nhưng bây giờ cậu đã bắt đầu học tri thức của loài người rồi, tại phương diện này cậu cảm thấy mình có sự vượt trội hơn hẳn.

Phù Ly vừa nói xong những lời này, cái không khí khủng bố mà Chu Yếm vừa xây dựng lên đã biến mất không còn sót lại gì. Trương Kha nói với Chu Yếm: “Tà yêu Chu Yếm, bởi vì anh vi phạm điều thứ ba, chương một của pháp luật giới yêu tinh, đã giết chết bốn người, vi phạm điều thứ mười hai chương tám, ăn con người, nên anh bị ngành quản lý giới yêu quái bắt về quy án, đi theo tôi.”

Chu Yếm cười lạnh, không quan tâm. Hồi xưa hắn ăn hàng ngàn người, mấy con thú hai chân này còn ngoan ngoãn nộp tế phẩm cơ.

“Ôi, khoan đã.” Phù Ly gọi Trương Kha lại.

“Cậu yên tâm đi, chờ giam Chu Yếm lại, chúng tôi sẽ mang roi đánh yêu trả lại cho cậu.” Trương Kha tuy cảm thấy roi đánh yêu là một vật quý báu nhưng ông cũng không có ý định cướp đi.

“Ai quản nó đâu,” Phù Ly khoát tay, “Ý của tôi là, đêm nay coi như tôi cũng có giúp ông rồi, tôi có thể nhận được…tiền thưởng gì không?”

Trương Kha yên lặng vài giây rồi trả lời: “Cậu yên tâm, tôi sẽ xin cho cậu.”

“Vậy là được rồi.” Phù Ly yên tâm nói. Đêm nay cuối cùng cũng không phí công.

Cùng lúc này, có một nữ sinh tên Đình Đình cùng với bạn bè của cô vừa rời khỏi đồn cảnh sát. Cô lấy di động ra xem hình chụp, sau đó đăng lên mạng xã hội mong rằng có thể thông qua các bạn trên mạng tìm ra anh chàng tốt bụng đã giúp cô cùng bạn bè mình.

Trong ảnh chụp, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng mặc dù đang ngồi trong quán cốt lết cũng không che dấu được vẻ ngoài xuất sắc của mình.

Weibo tìm người của Đình Đình được cảnh sát nhân dân địa phương chia sẻ và khích lệ hành vi giúp đỡ người khác của Phù Ly, đồng thời còn hô hào nam giới cần phải tôn trọng phái nữ. Không quá hai ngày, cái weibo này đã được đông đảo cư dân mạng quan tâm, nhiều người còn suy đoán không biết chàng trai trẻ tự xưng Lôi Phong này là ai.

“Tiểu Hồ, đẩy xe vữa này qua kia đi, nhanh lên.”

“Được ạ.” Phù Ly đẩy xe đi nhanh một đường trên công trường bụi mịt mù.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (24/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.