Lôi đài thi đấu
"Tiền bối, không biết cao danh quý tánh của ngài là gì?"
Quanh đống lửa lúc này ngồi có ba người. Dương Thần một bên cầm xiên thịt sói nướng vừa bỏ vào miệng.
Hai người Trương Nghị cùng Ninh Tuyết Hân một nên ngồi xem.
Hai người đều không phải thể tu, ăn thịt yêu thú không có ít lợi gì cho mình, chỉ có yêu đan mới đáng giá để hai người họ qua tâm.
Dương Thần hiện tại cũng không có mặc quần áo ngoại môn, hai người không nhận ra cũng không có gì làm lạ.
"Dương Thần, Chính Khí tông."
Dương Thần hờ hững nói một câu, trên miệng còn dính đầy mỡ thịt.
Trương Nghị cùng Ninh Tuyết Hân bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đoán người trước mắt này ít nhất là cấp bậc trưởng lão.
Bởi bọn họ vừa tấn thăng nội môn không bao lâu, kiếp nạn mà tông môn đối mắt hôm trước là còn chưa biết tới.
Trương Nghị hiện tại trong lòng nhẹ nhõm, nếu là cùng môn phái thì dễ nói chuyện.
"Hai người không ăn sao?"
Dương Thần thấy một mình ăn cũng không phải lẽ, nhìn quần áo hai người họ đều là Chính Khí tông.
Cùng môn phái làm sao có thể chiếm trọn đây.
Ninh Tuyết Hân xua tay nói.
"Đa tạ tiền bối quan tâm, hai chúng ta không phải luyện thể, ăn thịt yêu thú không có tác dụng."
Mặc dù mùi bay đến thơm phức, hai người đều chưa có thể tích cốc, nhưng mà ăn vào chính là trăm hại không lợi.
Dương Thần chậc chậc, tu tiên còn không ăn thịt được vậy tu tiên làm gì, thật là một đám phí phạm nhân gian mỹ vị.
Ba người liền dựng lửa trại nghỉ lại một đêm, có tiền bối như Dương Thần ở đây, hai người họ đều yên tâm hơn hẳn.
Trương Nghị nói.
"Đa tạ tiền bối cứu giúp hai chúng ta, chúng ta nhất định sẽ hồi báo."
Dương Thần khoác khoác tay, yếu như thế còn hồi báo cái gì.
Hai ngươi cũng không thể bắt yêu thú cho ta được nha.
Ninh Tuyết Hân hâm mộ:
"Tiền bối đúng là cao nhân, nhưng là trưởng lão trong tông môn không biết có vị nào họ Dương không?"
Trương Nghị lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng nhân mạch hắn rộng rãi, nội môn lại không nhiều như ngoại môn.
Tìm một vị trưởng lão không khó.
Dương Thần trở về căn nhà xập xệ của mình, điều kiện hắn không tốt, ngoại môn cung cấp tài nguyên cũng không có bao nhiêu.
Mà hai năm qua hắn lại không có đóng góp gì cho tông môn, tài nguyên đương nhiên bị cắt xén bớt đi.
Cũng không thể ra ngoài săn giết yêu thú mãi được, thịt ăn nhiều cũng sẽ ngán đi.
Hắn muốn kiếm chút tiền để đổi khẩu vị.
Dương Thần xưa đâu bằng nay, hắn quyết định đi đến diễn võ trường.
Nơi này thường xuyên có thượng đài, trong bóng tối ẩn ẩn có đặt cược với nhau.
Nhà cái nghe nói có nhân mạch ở nội môn, rất là uy tín.
Nhìn trên lôi đài có mấy cặp đồng môn đang tỷ thí với nhau, ánh mắt Dương Thần lửa nóng.
Những tên này đều là mấy con dê béo, hắn trước tiên đi tìm, xem tỉ lệ nhà cái là bao nhiêu.
Phía cạnh bên đó có một tên trai tráng ngồi đó, hắn dáng người thô kệch, trên đầu lại bóng loáng lạ thường, ánh nắng mặt trời chiếu vào đầu hắn, thậm chí còn bị phản quang.
Chính là ngươi.
Dương Thần đi tới vại trai tráng kia, cười nói:
"Sư huynh, không biết thể lệ tham gia lôi đài này như thế nào?"
Trai tráng nhìn lên Dương Thần, thấy hắn bên ngoài có chút tuấn tú, không quá cao to, trên miệng có chút khinh thường.
"Ngươi là tới tham gia thượng đài hay là muốn đặt cược.
Nếu là đặt cược tùy theo kèo đấu. Còn tới tham gia... Ta khuyên ngươi nên quên đi thôi."
Dương Thần cũng không có giận, đổi lại là hắn cũng như thế mà thôi.
Cái này nhìn như khinh thường nhưng cũng thật chất là khuyên nhủ.
Ngươi không có thực lực còn dám lên đài. Này không phải là tự tìm đường chết hay sao.
"Ha ha sư huynh đừng thấy ta như thế, nhưng thật ra ta rất lợi hại."
Tên trai tráng kia ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Thần, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
"Đã ngươi muốn thì ta không che giấu.
Đơn giản chính là lên thách đấu chủ lôi đài, sau đó tại đây đặt cược, tùy theo đối thủ là ai, chủ lôi đài là ai, liền sẽ có tỷ lệ cược khác biệt.
Mà ngươi thắng liên tiếp mười trận, liền sẽ trở thành Lôi đài chi vương, tiền thưởng cuối ngày sẽ không thiếu cho ngươi."
Dương Thần nghe như thế hai mắt tỏ sáng, cái này chẳng phải vừa có tiền đặt cược, lại còn có tiền thương.
Quá mẹ nó thích hợp với hắn.
Dương Thần đảo qua một lượt, như tuần sát đại nhân đi thị chúng, cuối cùng tìm thấy một chỗ tụ tập đông ngươi.
Hây da.
Một tên trên lôi đài bị đá bay xuống dưới.
Bên dưới người nghị luận sôi nổi.
"Cái này Lâm Kỳ sư huynh quá lợi hại đi, hắn lần này chính là chiến thắng thứ hai mươi rồi."
"Nghe nói hắn tu vi đã Luyện Khí tầng 8, cái này là cái gì kinh khủng chiến lực."
Ở ngoại môn Luyện Khí tầng năm liền có thể làm đại ca một nhóm nhỏ, nói gì là Luyện Khí tầng 8.
Lâm Kỳ ánh bắt quét xuống đám người phía dưới, cao cao tại thượng.
Hắn nắm trong người chính là dị hỏa, ba năm trước hắn từ hôn thanh mai trúc mã, đến đây bái nhập Chính Khí tông.
Mà thanh mai trúc mã của hắn đã từng là thiên kiêu, trước đây hai người chính là một đôi uyên ương.
Không ngờ thanh mai trúc mã một đêm cảnh giới biến mất, hắn Lâm Kỳ làm sao có thể lấy một nữ phế vật.
Người hắn lấy phải là thiên kiêu chi nữ, xứng đáng với hắn. Cho nên Lâm Kỳ liền quả quyết từ hôn, không để thanh mai trúc mã là chậm con đường phát triển của hắn.
Dương Thần nhìn thấy tỉ lệ cược tên này liền là một ăn hai mươi.
Hắn đoán có lẽ là do số trận mà Lâm Kỳ chiến thắng.
Ánh mắt Dương Thần trở nên gian xảo, hắn chạy lại vị trai tráng kia.
"Sư huynh, ta muốn thách đấu tên ở đằng kia."
Hắn chỉ chỉ vào Lâm Kỳ.
Tên trai tráng kia nhìn sang, ánh mắt nhìn hắn như nhìn quỷ.
Cuối năm nay nhiều tên không muốn sống như thế.
Hắn cũng là biết tên Lâm Phàm này, phải nói chiến lực cực mạnh, mỗi lần chiến thắng đều là nhẹ nhõm.
"Sư đệ, ngươi chắc?"
Thấy ánh mắt kiên nghị của Dương Thần, tên trai tráng đó liền lắc lắc đầu.
"Haiz, được rồi, ngươi muốn cược bao nhiêu?"
"Một ngàn linh thạch đi."
Dương Thần báo ra con số.
Tên trai tráng kia ngạc nhiên, chơi lớn như thế, nhìn ngươi nghèo đến nỗi liều mạng rồi?
Dương Thần liền để lại lệnh bài thân phận thế chấp.
Tên trai tráng kia cũng không sợ Dương Thần quỵt nợ, chỉ cần có thứ này, nếu Dương Thần dám không trả, liền sẽ bị bắt đi đào khoáng bù lại.
Mà mỗi lệnh bài đều có khắc tên, cùng hình ảnh người đó, nên không lo giả mạo.
Lâm Kỳ ánh mắt đắc ý, hô to:
"Còn có ai?"
"Có, có ta."
Dương Thần trên mặt tươi cười đi lên lôi đài đối mặt cùng Lâm Kỳ.
Đăng bởi | 351998hihi |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |