Kẻ mơ hồ
Một ngày nghỉ ở nhà buồn , cứ vẩn vẩn vơ vơ , không biết làm cái gì tôi hay lên xem các video giải trí trên mạng . Tôi hay xem các kênh của các "Streamer" về game - hay được biết đến là những người chơi game trên mạng cho những người muốn giải trí nhưng không biết phải làm gì , chơi gì . Game giờ cũng đã được công nhận hơn xưa , nhưng chắc chắn ở quê tôi những đứa nhỏ còn độ tuổi đi học ra quán nét , mà xui bị bố mẹ phát hiện , hay bị bác hàng xóm báo cáo thì xác định như người mất hồn , những bữa cơm cũng chỉ còn cảm giác như nhai giấy trong miệng . Nhưng tôi không muốn nói đến vấn đề này , tôi muốn nói là chia sẻ của họ trong những lần lên sóng là vì sao họ lại chọn con đường thể thao điện tử này , và làm thế nào để theo đuổi nó . Nếu các bạn là người hay xem những buổi stream về game , và nếu để ý về đời tư của những streamer thì có thể thấy , những streamer cũng có tuổi thơ chẳng khác chúng ta là mấy , cũng đi học , đi chơi , "thỉnh thoảng" lại vào quán nét . Mà người mà tôi hay xem cũng vậy ,anh ta cũng đi học hết 12 năm phổ thông , rồi cũng thi đại học và đỗ như bao bạn đồng trang lứa . Nhưng dù đã ôn luyện cả tuổi trẻ với sách bút , nhưng anh lại thấy mình sờ bàn phím và bóp chuột vẫn thành thạo hơn . Và rồi thì anh cũng ngả theo con đường thể thao điện tử mà bỏ ngang việc học . Anh chia sẻ quyết định của anh cũng dể hiểu " Đi học không theo được thì go pro thôi " . "Go pro " là khái niệm chơi một trò điện tử nhưng theo cách coi đấy là một công việc và người chơi luôn phải làm mới và nâng cao kỹ năng của mình . Sau câu nói đấy thì anh cười thật tươi như thể vừa cười cái học lực yếu kém của mình , cũng như cười vì quyết định sáng suốt của mình . Như anh chia sẻ vì theo con đường thể thao điện tử nên anh cũng có một lượng người kha khá biết đến và giờ thì có cái nghề streamer này , tuy cái nghề khắc nghiệt vì làm việc với cái màn hình và nói chuyện với những người chỉ biết tên mà không biết mặt qua những dòng chát , nên người quý cũng có mà ghét cũng có . Mà lý do để họ ghét mình á , à mà chả cần biết làm gì , đó là những gì anh hay những người trong nghề chia sẻ . Nhưng có lý do mà tôi nghĩ vì sao họ bị ghét , vì họ đang sống với những đam mê của mình , mà cái đam mê này cũng chỉ mới xuất hiện những năm mà internet đang phát triển mà thôi . Nên vậy nó không có trong sách nghề nghiệp của nhiều người , họ thấy mấy người chỉ ngồi đó , lúc nào cũng chơi , lúc nào cũng cười , và có cả những suy nghĩ như những kẻ ấy có gì hơn mình sao mà lúc nào cũng cười cười nói nói , thật là khó chịu . Tôi cũng có chút manh nha về những ý nghĩ đó , nhưng tôi vội lắc đầu nhanh không phải sao , dù có may mắn hay không , thì họ cũng làm chủ những quyết định trong cuộc đời của mình . Không chỉ nói đến cái nghề này mà bất cứ ai , làm bất cứ thứ gì , hơn nhau vẫn là ở hai chữ " Dám làm".
Có ai trong chúng ta thấy ngưỡng mộ và luôn tự hỏi "Sao có những người có thể dám đứng trước toàn trường mà hát , mà múa " . Hay khi thấy một đứa bạn trong lớp hay trốn học , không làm bài về nhà , ở trường ở lớp hay vi phạm nội quy bị nhắc nhở mà sau này đều trưởng thành , công việc ổn định mà xem lại chúng ta , ngoan ngoãn dạ thưa , sáng đi học , tối về nhà lại học ,mà giờ thì như đám mây trắng chẳng biết trôi về đâu . Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình cũng có thể tiếp thu những kiến thức đó chứ , nếu đặt mình vào người đó mình cũng làm được chứ , đôi khi còn tốt hơn ấy chứ, nhưng mà mình lại đang làm cái gì vậy , có đoạn nào đó bị sai chăng . Sai rồi , chắc chắn sai rồi , trong đầu của ta đã chứa đầy những tư tưởng sai lệch , do chúng ta tiếp thu không đúng và cũng phần do những thứ ta đang được giảng dạy . Một ví dụ như làm người tốt , chẳng phải là một hành động cụ thể như dắt bà cụ qua đường , mà chỉ cần ta hãy sống đúng , sống tốt với bản thân mình , mọi tạo vật đều được cấu tạo từ những thứ nhỏ nhất , như có gốc thì mới có cành , điều này ai cũng biết ai cũng nói , mà cuối cùng là chẳng ai biết cả . Như khi tôi đọc được một câu hỏi , có ý tứ như một câu châm biếm cũng như vừa là một câu hỏi thật lòng rằng tại sao chúng ta không tôn vinh người đã dập một tàn lửa mới nhe nhóm , mà chỉ tôn vinh những người cứu hỏa khi đám cháy đã bùng lên .
Lại quay lại câu chuyện dám làm . Sẽ có những ý kiến cho rằng hãy bỏ ngoài tai mọi thứ đi , hay mang kết quả để chứng minh thân . Có người làm được điều đó không , có chứ , nhưng nó sẽ lại giống như chúng ta thấy có người dám múa hát ở trước đám đông , có thể là đa số làm được , có thể chỉ là thiểu số , nhưng không phải là toàn bộ . Không phải là cổ súy nhưng tôi luôn nghĩ đến khung cảnh một người con nói với gia đình của mình " Mọi người con bỏ học rồi " , và gương mặt của mọi người cũng chẳng mấy hốt hoảng , mà mỉm cười đáp lại "Vậy thì kiếm cái gì con thích mà làm , lớn rồi đó con yêu " .
Đăng bởi | bigheadghost |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |