Cô gái bí ẩn trên chuyến xe buýt sáu giờ
Hôm nay tôi đang trên đường từ trường về nhà trên chuyến xe buýt quen thuộc , một đoạn đường dài tôi đi mỗi ngày cứ thế trôi qua , điểm buýt cuối lại đến . Đứng bên cửa xuống , tôi có ngó qua thấy một cô gái thấp thấp , mũm mĩm có thể nói là rất đáng yêu . Cô ấy mặc một bộ đồng phục của một ngôi trường trên tuyến đường tôi đi qua ,đội một chiếc mũ vành rộng tối màu . Tôi không nhìn rõ cô ấy vì giờ đi đâu nhất là nơi công cộng cũng đều kín mít khẩu trang lại cộng thêm chiếc mũ rộng vành hơi sụp xuống , chiếc kính cận của tôi thì trắng xóa mỗi lần thở .
Tôi đứng cũng rất gần cô ấy , thấy dáng bộ có vẻ rất khẩn trương , vừa mới lên xe , vé xe còn chưa kịp trả . Thấy tôi xuống điểm xe này , cô ấy có đập tay tôi hỏi gì đó tôi chỉ nghe loáng thoáng như là một địa điểm nào đó . Tôi thì mù đường chính hiệu , đến trường thì chỉ một đường thẳng xong lại về nhà , nên có ghé tai sát lại bạn ý cố nghe xem là một địa điểm nào quen thuộc không , thấy nào là số này đường kia tôi từ bỏ bảo bạn ý hỏi anh thu vé trên xe xem thế nào .
Nhưng hình như chưa từ bỏ , cô ấy thấy tôi bước xuống xe cũng vội vàng đưa tiền vé dù anh thu vé bảo bạn chỉ đi nhờ một bến không phải mất vé , nhưng chưa kịp nghe hết cô ấy đã nhét tiền vào tay anh thu vé và hớt hải chạy xuống .
Không biết là do chân tôi dài hay chân bạn ý quá ngắn mà tôi với bạn ý cách ngày càng xa dù tôi bước đi rất bình thường . Tôi không biết mình có nghe đúng không nhưng thấy tiếng bạn ý nhỏ nhỏ phía sau " Bạn ơi đợi mình với , bạn ơi " thì phải . Tôi có quay lại vài lần thấy bạn vẫn đi sát phía sau nhưng không thể nào rút ngắn khoảng cách . Nhiều lần nghĩ sẽ dừng lại hỏi xem bạn ý đang gọi mình à nhưng đường xe cộ ồn ào , nhỡ đâu mình lại nghe nhầm thì có mà quê mười cái hố . Vì thế tôi quyết định bước mỗi bước ngắn lại một nửa , để cô ấy có thể đuổi kịp . Đoạn đường gần trăm mét về nhà mà tôi đi cứ như cả thế kỷ vậy , cô ấy cứ ngày càng xa đến khi không thể nhìn thấy nữa tôi mới bước thật nhanh như tên tội phạm truy nã vậy . Vừa nghĩ vừa thấy mình có phải làm việc xấu gì không , có lẽ cô ấy chỉ muốn hỏi nơi nào đó gần đây , ngay chỗ tôi đang ở . Nhưng tôi lại lắc đầu an ủi nơi đây nhiều người qua lại , chắc không đến mức cô ấy không tìm được đường chứ .
Ngoài ra trong đầu tôi lại chạy qua một suy nghĩ khác , mà chắc bất cứ ai cũng nghĩ như vậy . Không lẽ nào . Theo một người lạ một đoạn dài vậy thì không đánh rơi nhịp nào , thì chắc cũng lạc đường thật .
Tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ mà không biết đi đến nhà lúc nào , trên đường đôi lúc tôi có ngoái lại nhìn , xem có thể thấy bóng hình đó nhưng chắc do tôi hơi mơ ngủ chưa tỉnh . Có lẽ cô ấy đang vừa đi vừa gọi thầm tên tôi với những ngôn từ đặc biệt tên điếc , tên ngáo ngơ gì gì đó , chắc là vậy rồi . Nhưng tôi thì vừa thấy tội lỗi , lại vừa thấy yêu đời thế nhỉ .
Vậy đó đôi khi kẻ vô tình đi ngang qua đời ta lại mang cho ta những cảm xúc thật khó tả , còn có những người cứ nghĩ là quan trọng trong cuộc đời nhưng lại là một chỗ trống lớn trong lòng .
Đăng bởi | bigheadghost |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |