Sự thật phũ phàng 1
Người ta vẫn nói “Thuốc đắng thì dã tật, sự thật thì luôn phũ phàng”.
Trả thù có thể là ngọt ngào, có thể giúp anh tiêu trừ hết oán khí nhưng anh nghĩ trả thù có thể giúp anh đến thế giới của anh nơi đó anh sẽ được đi dầu thai nhưng anh lại nghĩ , trả thù xong mình có thanh thản không, cách tốt nhất đó là tha thứ.
Anh lại phân vân không biết nên tha thứ cho Hoan hay là trả thù Hoan đây,nhưng rồi cuối cùng thì anh cũng tha thứ cho Hoan, anh nghĩ nên khoan dung vì đó là người bạn anh coi như anh em. Anh lại đến nhà Lan nhưng lần này anh hiện lên gặp Lan để cô vơi đi lỗi nhớ anh khi anh hiện nên gặp cô,lúc đấy cô đang khóc vì nhớ anh thì cô nghe thấy tiếng anh gọi cô,cô quay người lại thì cô cũng bất ngờ khi nhin thấy anh đứng ngay cạnh cô cô ôm trầm lấy anh nhưng cô không thể nào trạm vào người anh được vì anh chỉ là hồn ma thôi. Nhưng đối với cô như thế là quá đủ rồi ước mơ bao nhiêu năm qua đã thành hiện thực, cô lúc này không kìm nén đươc cảm súc nữa cô cười nhẹ lên nhưng rồi lại khóc.Vẫn nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua, giọng anh vẫn trong trẻo như ngày anh còn sống anh thì thầm vào tai cô đã làm em hoảng sợ rồi anh biết vì anh mà những ngày tháng qua em đã phải đau khổ anh đã làm em buồn anh xin lỗi, rồi anh cầm tay Lan,Lan cảm nhận hơi lạnh của bàn tay anh nhưng cô vẫn để anh cầm nhưng cô không thể nào ôm anh được .Nhịp tim cô đập mạnh hơn, cô thì thầm vào tai anh, em hiểu hết những câu nói mà anh nói trước kia nhưng anh ơi anh biết không thà anh cứ cho em biết trước về căn bệnh của anh như thế em sẽ không đau khổ cũng nhưng không oán trách mình,sẽ không hối hận với tình yêu của hai ta, anh lựa chọn cách đó khiến hai ta đều đau thương, nếu có thời quay trở lại em sẽ ở bên cạnh anh cho đến hơi thở cuối cùng, em vẫn luôn là Lan người vợ của anh nếu kiếp này em không làm được thì em hẹn kiếp sau anh nhé,em hứa đó.Em yêu anh nhưng truyện sảy ra với anh cũng là tại em anh cứ trút hết những oán hận lên đầu em là được chứ đừng làm cho bố mẹ em sợ hãi, bất an , mất anh em đã đau nắm rồi bây giờ lại nhìn thấy bố mẹ sợ hãi thì em không chụi được! em à không thể đươc anh không làm như thế được ai làm thì người đó phải nhận lấy tội ác của mình. Cơn gió thoáng qua anh nói nhỏ vào tai cô anh gặp em cũng chỉ vì anh thấy em quá đau khổ vì nhớ anh cũng tại vì anh vẫn còn yêu em nhưng từ bây giờ anh sẽ không hiện lên gặp em nhiều được nếu như em nhớ anh thì hãy lấy chiếc vòng tay anh tặng em khi mình còn yêu nhau em nhé.
Rồi anh biến mất như một ngọn gió dù anh đến cũng bất ngờ đi cũng rất nhanh nhưng chỉ như thế là đủ để vơi đi lỗi nhớ trong lòng cô, cô dường như đã vui lên rất nhiều khi anh hiện về gặp cô.Sáng hôm sau cô cảm thấy hôm nay cơ thể mình tràn đầy sức sống, nhưng cô lại nhớ anh nhớ đến những ngày tháng cô cùng anh trải qua tất cả những vui buồn nhưng kỉ niệm về anh,cô lại nhớ lại lời tối qua anh nói cô nghe theo lơi anh lấy chiếc vòng mà anh tặng ra đeo cô đã coi nó như là anh luôn ở bên cạnh cô rồi thế mà cô lại quên kỷ vật này chẳng nhẽ đau thương quá kiến cô nú lẫn.
Cô đi ra ngoài cửa thì gặp mẹ cô đang đi chợ về ,mẹ cô khi nhìn thấy chiếc vòng mà cô đeo mắt bà tự nhiên tái xanh bà có vẻ sợ hãi bà ngã ra sàn nhà rồi cô đỡ bà dạy rồi rùi bà vào ghế ngồi rồi cô hỏi, mẹ không sao chứ ?
Mẹ chỉ là nhìn thấy chiếc vòng của con lạ quá ai tặng nó cho con vậy? đây là chiếc vòng kỉ vật mà mẹ anh Tùng tặng nó cho bố anh ý nay anh ý tặng nó cho con làm vật định tình! thôi con đi làm đây kẻo muộn, con đi đi mẹ không sao đâu.
Khi nhìn thấy chiêc vòng ấy bà lại nhớ đến những tội ác mà bà cùng chồng bà đã gây ra hai mươi năm trước rồi cả đứa con trai của bà nữa rồi bà tỏ ra lo lắng sợ hãi vì có lẽ chính bà đã hại chết đứa con của mình.Rồi tối hôm đấy bà nói chuyện chiếc vòng cho chồng nghe rồi cả sự thật có liên quan đến chiếc vòng ấy, nếu chuyện thật sự như lời bà nói thì tôi đã phạm phải một sai lầm lớn rồi sai lầm này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình nữa, tôi dã là chủ mưu hại chết chính con đẻ của mình tôi thật là loài cầm thú mà tại sao đúng là quả báo đó oan nhệt mà. Tình cờ lúc đó anh cũng ở ngoài nghe thấy hết những gì mà họ nói anh không ngờ thân thế của mình lại phức tạp đầy ghê tởm đến như thế, vậy sự thật đó có phải thật không hay chỉ là sự lừa dối của họ rồi cả cái chết của bố mẹ anh nữa có phải như những gì mà họ nói không anh cứ suy nghĩ như thể chưa bao giờ được suy nghĩ vậy anh phải làm sao bây giờ nếu đó là sự thật thì đây là một sự thật quá phũ phàng với anh. Anh nhớ lại thời gian trước nhà anh cũng giàu cũng có công ty riêng nhưng không hiểu sao công ty bị phá sản bố mẹ anh bị đồn là nhảy sông tự tử anh nhớ hồi đó mẹ anh bỏ anh đi theo người khác, sau mẹ kế rất yêu thương anh, anh nhớ đứa e gái đã bị thất lạc hơn 20 năm qua. Nếu đó là sự thật thì anh phải làm sao đây anh biết làm gì bây giờ trả thù hay tha thứ đây. Anh tiếp tục kế hoạch của chính mình đó là trả thù vì anh biết chỉ vì có làm thế thì anh mới hết tức, những lỗi đau mà anh đã trải qua nhưng anh lại nghĩ đó là bố mẹ anh đó, bố mẹ thì sao chưa hề nuôi anh một ngày nào mà lại còn giết anh nữa, vậy anh có gì để tha thứ cho họ, nhưng còn Lan anh biết làm sao nếu bố mẹ cô cũng chết.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cái giá phải trả cho những gì họ đã gây ra với anh, thì vẫn phải trả chứ dù đó là duyên nợ mà.Tiếp tục khiến cho bố mẹ Lan phải sợ hãi đầu tiên là giấc mơ ấy đó là Lan, bị anh móc mất trái tim cái rồi cô chết trong chính vòng tay của ông.Khi hai người thức giấc thật kinh khủng hai người đều mơ một giấc mơ đó là cái chết của đứa con gái mà hai người họ hết sức yêu thương, anh hiện lên với khuôn mặt đầy máu móng tay anh dài như muốn giết vậy.Hai người bọn họ sợ hãi khi thấy anh bà hà kêu lên một tiếng có ma, anh cũng không nói gì, anh đứng ở đầu giường nhìn bọn họ cái rồi biến mất vào hư không.
Lan nghe thấy tiếng động cô đi vào trong phòng mẹ cô kể toàn bộ sự việc cho cô nghe rồi câu cuối cùng bà nói được thật oan nhiệt rồi bà ngất đi. Lan lại đau khổ cô lại khóc anh lại làm thật sao anh muốn trả thù sao, vậy cô sẽ chết để trả nợ cho bố mẹ. Trái tim Lan lại đau cô lại khóc không biết đến bao giờ cô mới hết, nhưng cô chỉ biết cô nợ anh một trái tim.
Cô đau lắm rồi dường như đã cực hạn của sự chịu đựng thật rồi anh cứ làm thế thì cô chỉ còn mức là nghĩ đến cái chết nhưng cô không làm được,cô không thể cô còn chữ hiếu với bố mẹ cô nữa.
Sau khi anh biết được sự thật ấy một sự thật mà anh không bao giờ ngờ tới một khiến cho trái tim của anh đau đớn, anh là con đẻ của kẻ thù đã giết chết bố mẹ anh ư rồi chính anh nữa cũng bị họ giết chết, không thể nào vậy bố mẹ kia là ai tại sao khi biết được sự thật ấy anh đối với anh lại quá tàn nhẫn tại sao ông trời lại cho số phận của anh như thế tại sao chứ rồi anh lại nhớ đến đứa em gái thất lạc gần hai mươi năm đó là lỗi của anh năm đó anh không nắm chặt tay đưá em gái bé bỏng mà anh yêu thương để cho bà anh đưa nó vào trại trẻ mô côi,suốt hai mươi năm qua anh dò la tin tức mà không thấy sau khi nghe bà Tâm nói như thế thì có lẽ Lan chính là đứa em đấy nhưng tại sao lại vậy nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ của anh thôi chứ hoàn toàn không có thật rồi anh theo hình chiếu dẫn động về ngôi mộ của mình để suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Ta nghĩ nếu có những bí mật mà người ta đã che giấu từ rất lâu rồi nhưng trên đời này không có sự thật nào là vĩnh viễn được che giấu cả. Nó chỉ chờ một thời gian nào đó sẽ bị phanh phui ra mà thôi.
Đăng bởi | ngọctùng |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |