Phần II: Kẻ phản bội - Chapter 6: Bí mật hoàng gia – Khởi hành
Accor giật mình, hỏi lại với giọng khó hiểu:
- Ông nói là thân thế thực sự của cháu là sao ạ? Chẳng phải ông nói là tình cờ nhặt được cháu ở bìa rừng cách đây tầm chục năm sao ạ?
Richar nghe vậy khẽ thở dài:
- Chuyện nói ra khá dài, haizz, phải bắt đầu từ 18 năm trước, khi đó ta còn là đội trưởng của đội Thập Tự quân thuộc Bách Chiến đoàn…
Silke nghe tới đây liền mù tịt, quay qua hỏi Accor:
- Bách Chiến đoàn là cái gì vậy anh?
Accor đang tập trung nghe nhưng thấy Silke hỏi thì vẫn khẽ đáp lại:
- Bách Chiến đoàn là một tổ hợp quân đội bảo vệ hoàng gia Sophia thời trước, hình như là được cấu thành từ 5 đội quân thì phải, còn cụ thể là gì thì…
- Là Thập Tự quân, Hoàng Kỵ quân, Bách Xạ quân, Cận Vệ quân và Hỗn Nguyên quân! - Richar nghe thấy Accor nói với Silke liền tiếp lời.
Uống một ngụm nước, Richar nói tiếp:
- Đó, ngày ấy ta là đội trưởng của Thập Tự quân, với khả tăng tác chiến đặc thù bằng lực lượng Giác Đấu, Thập Tự quân của ta có thể được coi như lực lượng nòng cốt của Bách Chiến đoàn. Mặc dù vậy, vào cái đêm cách đây 18 năm, một cái đêm địa ngục…
- 18 năm trước…hình như là cái năm mà hoàng đế Assen II mất tích sau vụ cháy hoàng cung nhỉ? - Lucas lẩm bẩm.
- Không phải là mất tích – Richar gằn giọng:
- Đó là một vụ mưu sát! Và Assen II không phải là mất tích, mà đã bị sát hại ngay trong đêm hôm đó!
- Cái gì? - Mọi người nghe vậy giật mình. Assen II vậy mà lại là bị mưu sát? Rốt cục là ai mà lại có cái gan lớn tới vậy chứ?
Accor thì nhanh trí hơn nhiều. Vừa nghe tới đó, lại liên tưởng tới lịch sử đã qua, trong đầu cậu dường như đã xuất hiện một khả năng…
Richar nhìn sắc mặt của Accor, khẽ gật đầu kể tiếp:
- Hoàng Kỵ quân, Cận Vệ quân, Hỗn Nguyên quân đồng loạt tạo phản, Thập Tự quân của ta và Bách Xạ quân hay tin vốn định tiếp cận hoàng cung để giải cứu cho hoàng đế thì thảm bại dưới tay Hỗn Nguyên quân và Cận Vệ quân, mất đi Thập Tự quân, Bách Xạ quân liền bị Hoàng Kỵ quân đạp nát bét, cung điện thì bị đốt trụi, hoàng đế Assen II bấy giờ cùng hoàng hậu trong khi thoát khỏi hoàng cung cũng bị giết hại…
Richar dừng lại một chút, uống lấy một cốc nước nữa, nói tiếp:
- Ta với Assen II vừa là vua tôi, vừa là bạn tri giao, đêm đó không cứu được ngài ấy, ta thực sự hổ thẹn với lòng. Sau đêm đó, ta dẫn theo tàn quân trốn khỏi hoàng cung, rồi trốn khỏi thành Nolden. Để bảo đảm tính mạng cho những người còn lại, ta buộc phải tuyên bố giải tán Thập Tự quân, mỗi người mỗi ngả. Ta cùng một vài người, bế theo tiểu hoàng tử men dọc con đường nhỏ vòng quanh cao nguyên Đá, băng qua cánh rừng Thác lên gần biên giới phía Bắc, rồi lập nên làng Ramsey…
- Tiểu hoàng tử? Hoàng đế Assen II có con ư? Cháu chỉ nghe rằng hoàng hậu có mang nhưng đã chết trong trận cháy đêm đó, vậy thì tiểu hoàng tử lại là ở đâu ra vậy? - Lucas giật mình hỏi.
- Chuyện này nói ra cũng là Assen II nhìn xa. Đúng, hoàng hậu từ trước thởi điểm đó chừng gần một năm đã có mang, tuy nhiên, vào cái đêm trước ngày địa ngục đó ba hôm, nàng đã hạ sinh tiểu hoảng tử. Tuy nhiên, ngay sau đó Assen II đã giao hoàng tử cho ta và kêu ta lập tức rời đi. Lúc ấy, ta đã rất bất ngờ, nhưng ngài nói giờ chỉ tin tưởng được ta, ngài ấy còn nói cái gì mà cảm nhận được nguy hiểm gần kề nên tạm thời giao hoàng tử cho ta, nếu mà ngài ấy hóa giải được thì lại đón hoàng tử về sau, thiếu điều để cả hoàng hậu lưu lại chỗ ta để chăm sóc hoàng tử luôn. Nào ngờ….
- Vậy…. - Silke nhìn sang Accor, nói với giọng khó tin.
- Đúng thế, vị hoàng tử năm đó, chính là Accor, Wood Accor!
Richar nói xong, cầm lấy bình nước tu ừng ực. Tính ra, để kể hết câu chuyện, ông uống cũng phải hết đôi ấm nước rồi.
Accor trầm mặc. Vốn cậu trước cũng đã nghĩ tới mình có lẽ không phải bình thường giống như bao người khác, dựa vào thái độ của Richar với cậu, chỉ là cũng không nghĩ tới mình lại là hoàng tử, mang trong mình huyết mạch hoàng gia Sophia…
- Chuyện về mối thù của cha mẹ cháu, ta sẽ để cháu tự quyết định. Trước đây ta chưa có nói, chủ yếu là sợ cháu sẽ chìm ngập trong hận thù. Ta vì sơ suất đã mất đi người bạn thân của ta, ta không cho phép bản thân lại đánh mất nốt cháu, chắc chắn… - Richar thở dài.
Gray ngẫm nghĩ, quay qua hỏi Richar:
- Theo lời bác nói, hoàng đế bị mưu phản, hôm sau thì Desai đảo chính, chả có lẽ là hắn? Còn nữa, hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, nghĩ dù giấu thế nào cũng phải lộ chút giấu vết chứ, chả lẽ hắn lại không có động thái gì sao?
Richar nghe vậy liền đáp:
- Cậu nói đúng, chính là tên Desai đó. Còn vấn đề hoàng tử hắn đương nhiên biết, chỉ là hắn giả vờ coi như không có gì để ta chủ quan, trong bóng tối thì tìm cách giết nốt hoàng tử thất lạc năm đó…
Accor nghe thế ngạc nhiên:
- Giết cháu?
- Cháu chưa nhận ra sao? Vì cái cớ gì mà hàng loạt những toán cướp lớn bé tranh nhau cướp bóc những khu vực biên giới? Những nơi như vậy thì có cái gì cho bọn chúng cướp chứ? Cướp bóc ở bên ngoài gần các thành trì chẳng phải là tốt hơn ư?
Richar lắc đầu, nói tiếp:
- Desai xếp đặt tai mắt của hắn vào những đoàn cướp này, âm thầm xúi giục, cưỡng ép nhằm khiến phạm vi hoạt động của những băng cướp này lùi ra rìa biên giới, để thầm dò la tin tức của cháu đấy. Có vẻ như sau khi nhiều toán cướp tới đây đều bị ta đánh đuổi, hắn đã bắt đầu nghi ngờ khu vực này rồi, cho tới khi băng Máu Đỏ tấn công làng…
Silke ngạc nhiên:
- Băng Máu Đỏ là tai mắt của hắn?
- Ừ, chính xác hơn thì là tên Gisborne. Hắn là thành viện của Cận Vệ quân năm xưa, Desai không khó để khống chế hắn. Song thủ chiến của hắn quá đặc trưng, ta không thể nhận nhầm được.
- Hắn là người của Cận Vệ quân ạ? Chả trách….
Richar sau đó liền im lặng, nhìn Accor mặt đang cau lại. Ông biết, Accor cần thời gian để suy ngẫm, “tiêu hóa” những gì vừa biết được. Ông nhìn qua Gray, vẫy tay:
- Gray, cậu qua đây với ta một chút, theo lời mọi người ta đã biết cậu sử dụng trạng thái Cuồng Chiến…
Accor vẫn đang theo đuổi suy nghĩ riêng tư của mình, lúc này đầu óc cậu thực sự rối rắm. Thống chế Desai thì tìm mọi cách truy sát cậu, thù của cha mẹ, rồi cuộc sống của những người xung quanh cậu vì vậy mà bị ảnh hưởng…
Accor nghĩ nghĩ một hồi, rồi vụt đứng dậy, ánh mắt toát lên vẻ kiên định:
- Cháu nghĩ là cháu sẽ rời đi!
Silke nghe vậy thì ánh mắt có chút lo lắng, hỏi:
- Anh tính đi đâu? Cho em đi cùng với!
- Thôi, nguy hiểm lắm, anh không muốn những người xung quanh vì anh mà bị liên lụy.
Richar thấy vậy, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta sẽ không can thiệp vào những quyết định của cháu. Nhưng ta vẫn muốn nhắc cháu đừng dại dột mà tự mình đương đầu làm hết mọi chuyện. Mọi người luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ cháu!
Accor đáp lời:
- Dạ, cháu sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng mà…
- Hử?
- Cháu nghĩ mọi người nên rời bỏ nơi này. Nó không còn an toàn nữa…
Richar gật gù:
- Cái này thì đương nhiên rồi! Có lẽ chúng ta sẽ đi tới pháo đài Milan ở phía tây bắc, ở đó có một người bạn cũ của ta…
- Ở pháo đài đó có người quen của ông sao ạ? - Accor ngạc nhiên.
- Ờ, một người bạn từng trong đội Hoàng Kỵ. Vào cái đêm đó, ta đào thoát được cũng có một phần công của ông ấy, âm thầm chừa ra một đường máu…
- Vậy giờ cháu sẽ đi sắp xếp, nói chuyện với mọi người. Có lẽ sáng mai chúng ta sẽ đi luôn, tránh phát sinh thêm biến cố thì rất phiền phức. Chuyện kia trên đường đi cháu sẽ suy nghĩ thêm…
Richar vẫy vẫy tay, ý bảo cậu cứ đi đi. Nhưng khi Accor vừa bước ra tới cửa, như nghĩ ra điều gì, Richar liền gọi giật lại:
- À đúng rồi Accor!
- Sao vậy ạ? – Accor ngoái đầu lại.
Richar từ từ đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm trên bàn, đi tới gần Accor:
- Ta sẽ đưa cháu thanh kiếm này, có lẽ nó sẽ giúp cháu được một chút…
Accor nhận lấy thanh kiếm. Rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, cậu chăm chú nhìn. Lưỡi kiếm ánh lên màu xanh lam, đây chính là thanh kiếm mà Richar đã từng dùng để giao đấu với Gisborne, cậu cũng đã từng dùng nó để giết chết hắn, chỉ là quá trình đánh bại hắn thì cậu có chút mơ hồ…
- Thanh kiếm này có màu khác khác với mấy thanh kiếm bình thường nhỉ. Ông không dùng nó nữa sao ạ? – Accor hỏi.
Richar lắc đầu đáp:
- Giờ ta dùng không có nổi nữa. Thanh kiếm này gọi Dũng quân kiếm, cũng chỉ như những thanh kiếm khác thôi, thứ làm nó khác biệt là nguyên liệu tạo nên lưỡi kiếm ngoài thép còn pha thêm một chút khoáng chất đặc thù…
Richar nhìn nhìn cậu, nói tiếp:
- Cháu thử dùng trạng thái Giác đấu ta xem!
Accor gật đầu, nhắm mắt lại. Hào quang vàng rực bao trùm, lưỡi kiếm lập tức chuyển thành màu sáng bạc. Accor mở mắt, nhìn chăm chú vào lưỡi kiếm trên tay.
Richar hài lòng nhìn Accor, nói:
- Không hề sắc bén hơn, cứng cáp hơn. Thứ duy nhất làm nó khác biệt, đó là khi có năng lượng Giác Đấu, nó có thể hấp thụ chúng và người dùng lúc này có thể thoải mái điều khiển nó theo ý thích!
- Không phải chỉ cần là một người học kiếm bình thường là có thể điều khiển thanh kiếm theo ý thích rồi sao ạ? – Accor hỏi.
- Ta nói là thoải mái điều khiển theo ý thích! Nhóc đang trong trạng thái Giác Đấu mà sao đầu óc chậm như ốc sên vậy? - Richar bực bội.
Accor nghĩ nghĩ, vung tay ném mạnh. Thanh kiếm như hóa thành một tia sáng, bay đến cắm thẳng vào một thân cây gần đó. Accor lại khẽ vẫy tay. Thanh kiếm như có trí tuệ của riêng mình, tự rút khói thân cây bay trở lại tay Accor.
- Ra là “thoải mái điều khiển theo ý thích”! Nhưng thanh kiếm tốt như vậy, ông lại…
Richar thở dài:
- Ta đã nói rồi, ta đã già, lúc đánh nhau với Gisborne đã là lần cuối ta sử dụng được trạng thái Giác Đấu rồi. Nhóc nghĩ ta nói đùa chăng? Ngược lại, nếu thanh kiếm này trong tay nhóc…
Richar chưa kịp nói hết thì Accor đã ôm chầm lấy ông khiến ông cứng họng, nước mắt chực chảy ra. Tới khi Richar phản ứng lại, tính nói gì đó thì Accor đã buông ông ra, cười nói:
- Cháu sẽ thay ông giữ và dùng nó thật tốt!
Tra lại thanh kiếm vào bao, cậu vẫy tay:
- Cháu xin phép đi chuẩn bị chút rồi nghỉ ngơi ạ.
- Ừ…
Accor xoay người rời khỏi nhà bà Nanna. Gray cũng đứng dậy, xin phép Richar rồi theo sau Accor.
- Á, chờ tôi với. – Lucas thấy vậy nói vội theo, rồi nhảy khỏi ghế.
- Chờ đã Lucas, ta có cái này cho cháu.
- Dạ? – Lucas tò mò đáp, rồi lại quay ra nhìn Accor.
Accor khẽ nhún vai. Cậu quay sang nhìn Silke lúc này đang ngồi bên cạnh bà Nanna.
Silke thấy Accor nhìn mình thì đáp:
- A, anh cứ đi với chú Gray đi, nay bà Nanna có nhờ em chút việc ạ!
Accor gật gật tỏ ý đã hiểu, xoay người rời đi. Gray đi theo sau cậu, được một lúc, anh khẽ nói:
- Wood Accor này?
- Đừng như vậy, chú Gray. Cháu có là hoàng tử hay gì nữa thì vẫn là người dân làng Ramsey này. Cứ gọi cháu như bình thường thôi!
- Ừm, ta không biết cháu quyết định sao, nhưng dù gì thì ta vẫn muốn đi theo giúp đỡ cháu…
- Thôi chú cái này cháu sẽ tính sau chú ạ, giờ chúng ta nên đi chuẩn bị cho chuyến dời làng thôi!
- Ừm…
Sáng hôm sau…
Từng chiếc xe ngựa, xe bò lớn bé chất đầy hành lý tập hợp ở một khoảng đất trống trong làng. Cạnh đó, Gray cùng một vài người dân đang đi loanh quay kiểm tra lại đồ đạc trước khi xuất phát…
Accor lúc này đang đứng gần đó, tay khoanh lại, mắt cắm xuống như đang nghĩ ngợi linh tinh gì đó. Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng cậu:
- Ngủ được tẹo nào không đó mà dậy sớm vậy Accor? Giữ gìn sức khỏe đi chứ!
Accor vừa quay đầu lại vừa cười, nói:
- Lucas đấy à? Qua thức thì khuya thật nhưng mà tôi vẫn ngủ đấy nhé… hử?
Accor nhìn thấy Lucas đang đứng sau lưng mình. Chỉ là, tay cậu đang ôm khư khư một quyển sách nhỏ.
- Gì thế này? Cậu chuyển qua thích đọc sách từ bao giờ thế?
Lucas thấy Accor nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt tò mò thì giấu quyển sách ra sau lưng rồi cười trừ:
- A ha ha, dạo…dạo này tôi thích đọc sách ấy mà…ha…ha…
- Hừm…
Accor lắc đầu, không hỏi gì nữa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang dần lên cao, quay qua gọi Gray:
- Chú Gray, đến lúc rồi, chú gọi mọi người chuẩn bị xuất phát đi thôi!
Gray đáp xong, quay qua ý ới một hồi. Mọi người nghe xong liền tập trung lại ở một góc đất trống trong làng, ngay cạnh những chiếc xe ngựa, đưa mắt nhìn Accor.
Accor nhìn khắp mọi người trong làng, nói:
- Thưa mọi người, chúng ta sẽ phải dời làng đi nơi khác, vì nơi này đã không còn yên bình, an toàn nữa. Chúng ta sẽ đi đến pháo đài Milan, nằm về phía tây bắc, cánh làng chúng ta khoảng 30 dặm lộ trình. Khá là gần, kể cả chúng ta vừa đi vừa nghỉ thì cũng chỉ hết 1 ngày là cùng thôi. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Mọi người nhìn nhau rồi cười một cách thoải mái. Một người dân đứng gần Accor mở miệng, nói:
- Ha ha, ý tưởng của Accor thì luôn tốt nhất rồi, chúng ta cần chi phải ý kiến cho mất công chứ? Đúng không mọi người?
Đáp lại câu nói là những tiếng cười vui vẻ ngày càng to hơn làm Accor phát ngại. Cậu gãi gãi đầu, cười một cách ngượng ngùng:
- Vậy nếu mọi người không có ý kiến gì thì chúng ta xuất phát thôi!
Đăng bởi | icehunter2002 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |