Sự tuyệt vọng của Giáo chủ Ma giáo
“Cái gì?!”
Hồng Thiên Diệp kinh hãi, cảm giác một trận ác hàn.
“Hắc hắc, đẹp như thế này, là nam ta cũng nhận. Ngoan ngoãn đi, mau nằm xuống, lão gia đây đã chờ không nổi để thử mùi vị rồi.”
Hư Không Chân Nhân cười dâm tà, ánh mắt đầy dục vọng mãnh liệt.
“Cút đi! Bản tọa thà chết cũng không chịu khuất phục!”
Hồng Thiên Diệp gầm lên giận dữ, dồn hết pháp lực còn sót lại, đôi tay nhanh chóng kết ấn, trên đỉnh đầu xuất hiện một đóa hỏa liên màu cam rực rỡ, tỏa ra năng lượng kinh hoàng.
Nhiệt độ xung quanh tăng vọt, những chiếc lá rụng trên đất lập tức bốc cháy.
“A?”
Hư Không Chân Nhân biến sắc, cảm giác khô khốc ở cổ họng.
Hắn chưa từng thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào lại có thể tạo ra khí thế như vậy.
Đây là pháp thuật gì? Huyền giai? Hay là Địa giai?
“Cẩu đồ vật, ngươi đã triệt để chọc giận bản tọa!”
“Chết đi!!”
Tóc dài tung bay, ánh mắt của Hồng Thiên Diệp lạnh lẽo như băng, mang theo khí chất của cường giả ma đạo ngày đó, giọng nói tràn ngập sát ý.
Vút!
Hỏa liên nở rộ lao về phía Hư Không Chân Nhân, khí thế như muốn nghiền nát mọi thứ.
“Ngươi…!”
Cảm nhận áp lực đáng sợ lao tới, Hư Không Chân Nhân tái mặt.
Hắn vội thu hồi pháp khí để phòng thủ, nhưng những chiếc đinh nhanh chóng bị lửa thiêu chảy.
Trong chớp mắt, hỏa liên đã ập tới.
“A a a…”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng. Lửa bám vào cơ thể Hư Không Chân Nhân, thiêu đốt đi từng mảnh xương thớ thịt.
Chỉ sau chốc lát, hắn hóa thành một đống tro tàn, tan biến trong làn gió nhẹ.
“Biến thái đáng chết, đây là ngươi tự tìm!”
Hồng Thiên Diệp cười lạnh, nhưng ngay sau đó thân hình hắn lảo đảo, ngã quỵ xuống đất.
Tu vi suy giảm nghiêm trọng, việc thi triển thần thông Thiên giai vừa rồi đã khiến hắn cạn kiệt pháp lực, Trúc Cơ kỳ không gánh nổi, cảm giác suy yếu xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Nếu chiêu đó không tiêu diệt được đối phương, hắn đã không còn cách nào đối phó.
Không có biện pháp, cảnh giới suy giảm, cho dù nắm giữ các loại thần thông cường đại đều không có đủ tu vi thi triển.
Đổi lại trước kia, một ánh mắt đều có thể nháy mắt hạ gục con kiến này!
“Gặp phải loại chuyện này, thật sự vận đen.”
Hắn nghiến răng đứng dậy, thầm nghĩ phải rời khỏi đây ngay để tìm nơi dưỡng thương, rồi mới tính tiếp chuyện phục thù.
“Hắc hắc, tên sắc quỷ kia chết cũng đáng. Nhưng ngươi, quả nhiên không phải người tầm thường.”
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Hồng Thiên Diệp giật mình, toàn thân căng thẳng.
Một lão già ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, tay cầm hồ lô rượu từ từ bước ra.
Đôi mắt ánh lên sự sắc bén.
“Ngươi là ai?!”
Hồng Thiên Diệp biến sắc, chuyện này còn chưa xong?
“Tiểu hữu đừng hiểu lầm, lão phu chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy được cảnh tượng thú vị này thôi.
Tuy ta quen biết Hư Không Chân Nhân, nhưng cũng chẳng có giao tình, việc hắn chết ta cũng không truy cứu.”
Lão già cười hiền từ:
“Hơn nữa, lão phu hướng thiện, không có những sở thích quái gở. Tiểu hữu có thể yên tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Hồng Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:
“Đạo hữu, có duyên gặp lại. Cáo từ!”
Dựa vào trực giác, hắn cảm nhận được lão già này cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng vừa xoay người, một luồng gió mạnh quét qua.
Lão già đã đứng ngay trước mặt hắn, nở nụ cười quỷ dị, để lộ hàm răng vàng khè:
“Nhưng… so với tên vừa nãy, lão phu lại hứng thú với bí mật trên người ngươi hơn.”
Ầm!
Trong thoáng chốc, khí thế của một tu sĩ Kim Đan bao trùm Hồng Thiên Diệp, ép hắn quỳ xuống đất.
Toàn thân hắn đau đớn, xương cốt kêu răng rắc, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngươi!”
Hồng Thiên Diệp gào lên, cảm nhận được tuyệt vọng đang bủa vây, biết rằng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.
Hắn từng là một cự đầu ma đạo, dựa vào ý chí và thủ đoạn từng bước vượt qua thiên kiếp thành tiên.
Đối với hiểm ác giữa các tu sĩ, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Lão già này, rõ ràng muốn đoạt lấy tiên duyên của hắn!
“Hắc hắc, để lão phu xem thử trong đầu ngươi chứa đựng gì, tại sao lại có thể nắm giữ thần thông cường đại như thế.”
Ánh mắt của lão già sắc lạnh, bàn tay gầy gò từ từ đưa về phía Hồng Thiên Diệp.
“Bản tọa nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!”
Hồng Thiên Diệp nghiến răng nghiến lợi, nội tâm tràn ngập bất lực.
Với tình trạng hiện tại, hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé!
Chẳng lẽ trùng tu chi lộ lại kết thúc tại đây sao?
Lão ăn mày vẫn giữ nụ cười đầy ý vị, bàn tay đã đặt lên đỉnh đầu Hồng Thiên Diệp, chuẩn bị thi triển Sưu Hồn Thuật.
“Ta không cam tâm! Không cam tâm!!”
Hồng Thiên Diệp gào thét trong lòng, cảm giác nhục nhã dâng tràn khắp cơ thể.
Ầm!
Bỗng chốc, một luồng áp lực kinh khủng ập xuống, khiến cả không gian vặn vẹo.
“Ai?!”
Lão ăn mày giật mình, sắc mặt tái mét, nỗi sợ hãi trào dâng, vội vàng quay đầu nhìn.
Từ một góc của hư không có từng gợn sóng lan tỏa, một thanh niên khoác áo choàng đen với khí chất phiêu diêu xuất trần bước ra.
Mái tóc bạc trắng tung bay, khuôn mặt anh tuấn không tì vết, ánh mắt sắc lạnh như hàn quang đâm thẳng về phía lão ăn mày.
Cả người lão ăn mày cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra, lắp bắp nói:
“Tiền, tiền bối…”
Diệp Quân Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua lão ăn mày, rồi dừng lại trên cơ thể đang nửa quỳ của Hồng Thiên Diệp.
“Ồ?”
Sắc mặt Diệp Quân Lâm lập tức trở nên quái lạ.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 137 |