May mắn nhặt được (1)
"Ồ, ngươi nhận ra?"
Diệp Quân Lâm cười nói.
Trong lòng Hồng Thiên Diệp như nổi lên cuồng phong bão táp.
Với thân phận từng đứng trên đỉnh cao của hắn, tự nhiên đã gặp không ít bảo vật, lại càng không xa lạ gì Hỏa Nguyên Đan.
Đối với những tu sĩ chuyên tu công pháp thuộc tính hỏa, đây đúng là tiên đan trời cao ban tặng, có thể mang lại hiệu quả gia tăng tu vi cực kỳ rõ rệt.
Mức độ trân quý của nó, đến cả tiên nhân cũng phải tranh đấu đến sống chết!
Huống chi từ khi hắn thi triển bí pháp, thoát khỏi cảnh tử vong trong gang tấc, căn cơ đã bị tổn hại nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến con đường tu hành tương lai.
Sự xuất hiện của Hỏa Nguyên Đan, chẳng khác nào than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh!
"Tất cả những thứ này… đều là dành cho ta…"
Hồng Thiên Diệp lẩm bẩm, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy.
Những gì hắn từng trải qua chỉ toàn là toan tính hiểm độc, mưu đồ tranh đoạt.
Hiện tại, Diệp Quân Lâm không chỉ truyền thụ công pháp, mà còn ban cho hắn đan dược, phẩm cấp đều khó có thể tưởng tượng nổi.
Điều này không chỉ giúp Hồng Thiên Diệp vượt qua khốn cảnh, mà còn khiến hắn vô cùng cảm kích.
"Khoan đã! Một tên Hóa Thần cảnh nho nhỏ, làm sao có được những thứ này?"
"Đến cả bổn tạo thời kỳ toàn thịnh cũng không đủ khả năng đoạt lấy!"
Hồng Thiên Diệp cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Thời thế này làm sao vậy?
Công pháp và đan dược mà ngay cả các đại cự đầu Trung Vực cũng phải điên cuồng tranh đoạt, giờ lại bị một tu sĩ nơi hoang dã tùy ý lấy ra!
"Chẳng lẽ, hắn mang theo tiên duyên lớn hơn nữa?"
Hồng Thiên Diệp lòng đầy suy tư, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dù sao đi nữa, bất luận là Tam Thiên Viêm Diễm Kinh hay Hỏa Nguyên Đan, đều không phải vật mà tu sĩ Hóa Thần có thể có được.
Lời giải thích duy nhất, có lẽ là đã lấy được từ một di tích thượng cổ nhưng nhãn lực kém, không thể đánh giá được giá trị thực sự.
Nghĩ đến đây, Hồng Thiên Diệp cảm thấy hơi thở trở nên dồn dập, trong lòng không khỏi cảm thán mình đúng là gặp vận lớn.
"Tiểu Hồng, chẳng lẽ ngươi không hài lòng với những gì vi sư tặng?"
Thấy sắc mặt Hồng Thiên Diệp liên tục biến hóa, Diệp Quân Lâm cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc vị giáo chủ ma giáo này đang bổ não gì đây?
Hồng Thiên Diệp hoàn hồn, lập tức thay đổi thái độ, chắp tay trầm giọng nói:
"Sư tôn, tuyệt đối không phải! Được sư tôn thu nhận làm đệ tử, là vạn hạnh ba đời của ta!"
Nếu đã như vậy, hắn không ngại làm đồ đệ, vừa nâng cao tu vi, vừa tìm hiểu bí mật trên người đối phương.
"Ừ, nuốt viên đan dược này, vi sư sẽ đích thân hộ pháp cho ngươi."
"Đa tạ sư tôn!"
Nói đoạn, Hồng Thiên Diệp nuốt Hỏa Nguyên Đan, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Trong chớp mắt, từng sợi khói xanh bốc lên từ đỉnh đầu, làn da trắng như tuyết của hắn đỏ bừng như sắt nung, gương mặt xinh đẹp đỏ đến mức như muốn nhỏ máu, toàn thân nóng rực như sắp bốc cháy.
Lúc này, trong cơ thể hắn xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Ầm!
Khí thế của Hồng Thiên Diệp liên tục tăng vọt.
Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn.
Phá tan Kim Đan…
Chẳng bao lâu sau, tu vi của Hồng Thiên Diệp dừng lại, đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ!
Linh căn hỏa hệ Tiên phẩm trong cơ thể hắn đã khôi phục nguyên trạng, căn cơ trở nên vô cùng vững chắc.
Từ nay về sau, con đường tu hành sẽ tiến triển như bay, không thể hạn lượng.
Chỉ trong nửa canh giờ, từ Trúc Cơ đột phá đến Nguyên Anh, tốc độ kinh này dù ở Trung Vực cũng là chuyện chưa từng nghe thấy.
Nhưng trong mắt Diệp Quân Lâm thì rất bình thường.
Dù sao, tên này vốn là chân tiên trọng tu, thêm vào công pháp và đan dược phù hợp, đột phá chẳng có gì lạ!
Hồng Thiên Diệp cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, tâm trạng kích động vô cùng, ngửa mặt lên trời hú dài, trút hết sự thống khoái.
Tiếng hú mang theo chí khí mạnh mẽ, làm rung chuyển cả rừng trúc rộng lớn, khiến vô số chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.
Đợi đó!
Đợi bản tọa trở lại Trung Vực, nhất định phải rửa sạch mối nhục năm xưa!
Thấy thanh niên tóc bạc có vẻ mặt kỳ quái, Hồng Thiên Diệp nhận ra mình thất thố, liền ho khan vài tiếng, chắp tay nói:
"Sư tôn, là đệ tử thất lễ."
"Không sao, theo vi sư trở về tông môn, gặp mặt các sư thúc sư bá của ngươi."
Diệp Quân Lâm khoát tay nói.
"Được!"
Ở Huyền Thiên Tông.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt mọi người tràn đầy hân hoan.
Vừa mới giành được đại thắng, trong lòng bọn họ đều tràn ngập tự hào.
"Nhờ có Diệp Phong chủ, nếu không, bị diệt chính là Huyền Thiên Tông của chúng ta!"
"Không sai, Diệp Phong chủ là ân nhân cứu mạng của chúng ta!"
"Đáng tiếc, năm đó ta có mắt không tròng, bỏ lỡ cơ hội bái nhập Phiêu Miểu Phong. Nếu không, giờ ta đã là đệ tử của Phiêu Miểu Phong rồi!"
"Nếu được gia nhập Phiêu Miểu Phong thì tốt biết mấy, như vậy ngày ngày đều có thể ngắm nhìn tư thái của Diệp phong chủ!"
"Hiện tại, Diệp Phong chủ là người mạnh nhất Huyền Thiên Tông. Tiêu chuẩn thu đồ đệ của ngài ấy chắc chắn rất cao.
Thật sự không biết ai có thể lọt vào mắt xanh đây!"
...
Trong tông môn, những lời bàn tán rôm rả không ngừng. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Phiêu Miểu Phong, tràn đầy khát khao và ngưỡng vọng.
Trước kia, mọi người đều cho rằng Diệp Quân Lâm đã mất hết tu vi, vì thế không muốn dính dáng đến Phiêu Miểu Phong, sợ rằng sẽ bị liên lụy mà hủy hoại tiền đồ.
Nhưng giờ đây, Diệp Quân Lâm chỉ dùng một ngón tay đã giết chết tu sĩ Nguyên Anh, chấn động cả tông môn!
Đến lúc này, tất cả mới nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt đến mức nào!
"Mọi người mau nhìn, Diệp Phong chủ đã trở về!"
Có một đệ tử hét lên.
Lập tức, vô số ánh mắt đổ dồn về hướng đó.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 140 |