Ma Giáo Giáo Chủ Bật Khóc
Các thế lực khắp nơi đều bàn luận sôi nổi, hiển nhiên bị sự kiện bất ngờ này làm chấn động.
Đặc biệt, bốn môn phái còn lại trong Lục Đại Môn Phái không khỏi cảnh giác, không dám tiếp tục coi thường Huyền Thiên Tông.
Một tu sĩ Nguyên Anh, nói nhiều thì cũng không nhiều, nhưng ở Hoang Châu cằn cỗi này lại là tồn tại cấp bậc bá chủ.
Một tu sĩ Nguyên Anh đủ để bảo vệ một thế lực hàng ngàn năm!
"Hừ, nếu không phải yêu vương Thanh Bằng xâm lấn, không biết tên phong chủ Phiêu Miểu Phong kia còn định giấu đến khi nào?"
"Dù Nguyên Anh rất mạnh, nhưng trong mắt Bàn Sơn Tông chúng ta cũng chẳng phải vốn để các ngươi kiêu ngạo!"
Tông chủ Bàn Sơn Tông, môn phái được xưng là mạnh nhất Hoang Châu chắp tay sau lưng cười lạnh.
Lý do khiến hắn tự tin là vì tổ sư của Bàn Sơn Tông, từng ở Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, bế quan nhiều năm đột phá Hóa Thần cảnh.
Nếu thành công, Bàn Sơn Tông sẽ triệt để thống trị Hoang Châu!
Cùng thời điểm đó.
Tại Thanh Châu, nơi được mệnh danh là trung tâm của Đạo Châu thuộc Đông Vực.
Thanh Châu là vùng đất phồn thịnh với vô số thế gia tu chân, bất hủ hoàng triều và các môn phái tu tiên.
Trong đó, Vũ Hóa Môn là thánh địa được công nhận, nhận được sự kính ngưỡng của vạn người, duy trì huy hoàng suốt hàng vạn năm!
Trong một tòa tông miếu, nơi bày biện hàng loạt linh bài, có một linh bài đã vỡ nát khiến một đệ tử vừa tỉnh mộng bỗng chốc mặt cắt không còn giọt máu.
"Lão thiên, đây là linh bài của Mộc lão…"
Phải biết rằng, Mộc lão chính là trưởng lão ngoại môn của Vũ Hóa Môn, người có uy danh lớn ở ngoại môn.
Hắn tinh thông thần thông Địa Giai, là ngườii xuất chúng trong các trưởng lão ngoại môn.
Ai ngờ Mộc lão lại đột ngột vẫn lạc!
Tin tức về cái chết của Mộc lão nhanh chóng được báo lên cao tầng.
Tông môn rung động, các vị cao tầng phẫn nộ tột cùng.
Kẻ nào to gan, dám ra tay với một vị trưởng lão của Vũ Hóa Môn?
Mọi người đều bất bình.
Người của Vũ Hóa Môn khi đi ra ngoài, dù chỉ là một đệ tử nhỏ cũng được các thế lực đối đãi như khách quý, không dám trêu chọc.
Vậy mà lần này, một trưởng lão ra ngoài làm việc lại bị giết một cách không rõ ràng!
Trên một đỉnh tiên phong hùng vĩ.
Một nam tử trung niên khoác y phục màu vàng kim, ánh mắt lóe kim quang sắc bén, tóc vàng óng được tết thành hàng trăm bím nhỏ rủ xuống trước ngực và sau lưng, toàn thân toát ra khí thế cao thâm khó lường.
Đây chính là Cự Dương Tôn Giả!
"Sư tôn, đều là lỗi của đồ nhi. Đồ nhi đã nhờ Mộc lão mang đan dược đến cho phụ thân."
Một nam tử anh tuấn, y phục thêu họa tiết mặt trời rực rỡ, quỳ hai gối xuống, cúi đầu nhận lỗi.
Người này chính là Trần Kiêu, nhi tử của Trần Vân Hải.
"Đứng dậy đi, chuyện này không phải lỗi của ngươi."
Cự Dương Tôn Giả nhẹ nhàng nâng tay, một luồng lực lượng vô hình liền đỡ Trần Kiêu đứng dậy.
"Đa tạ sư tôn khoan dung!"
Trần Kiêu thoáng do dự, ánh mắt lộ vẻ trăn trở, muốn nói lại thôi.
"Có điều gì muốn hỏi, cứ nói." Cự Dương Tôn Giả thản nhiên lên tiếng.
Trần Kiêu hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói:
"Cái chết của Mộc lão khiến đồ nhi lo lắng. Đồ nhi sợ rằng tông môn của phụ thân sẽ bị liên lụy, nên muốn đích thân đến Hoang Châu để điều tra rõ ràng."
Cự Dương Tôn Giả khẽ lắc đầu:
“Kiêu nhi, ngươi có biết vì sao bản tọa thu nhận ngươi làm đồ đệ không?"
"Là vì đồ nhi sở hữu Thái Dương Tiên Thể, mang tư chất thành tiên?"
Trần Kiêu đáp.
Trong giới tu chân, ngoài linh căn, thể chất của tu sĩ cũng vô cùng quan trọng. Một thể chất mạnh mẽ không chỉ gia tăng chiến lực mà còn giúp tốc độ tu hành vượt xa người thường.
Thể chất được phân thành: Linh Thể, Chân Thể, Bảo Thể, Tiên Thể và Thánh Thể.
Trần Kiêu chính là kẻ sở hữu Thái Dương Tiên Thể, điều này khiến Vũ Hóa Môn vô cùng coi trọng!
Cự Dương Tôn Giả không đổi sắc, nói:
"Đó chỉ là một lý do.
Lý do thứ hai, là vì ta thấy ở ngươi có một dã tâm vô cùng lớn!"
"Một người khát vọng trở nên mạnh mẽ, làm sao có thể để chút tình thân vướng bận?
Ngày tranh tài giữa các chân truyền đệ tử sắp đến, ngươi phải sớm chuẩn bị.
Chỉ cần đánh bại những chân truyền khác, đoạt ngôi đầu bảng, môn phái sẽ gia tăng tài nguyên cho ngươi. Đây là lợi ích thiết thực nhất!"
"Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì cả! Về phần Phong Lôi Tông, bản tọa sẽ phái người đến Hoang Châu điều tra rõ ràng."
Nghe vậy, Trần Kiêu đành gác lại nỗi lo, chắp tay hành lễ:
"Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của sư tôn."
Sau đó quay người rời đi.
Cự Dương Tôn Giả lạnh lùng ra lệnh:
"Người đâu, đến Hoang Châu xem tình hình ra sao."
Từ trong hư không, một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Tuân lệnh!"
Tại Huyền Thiên Tông, trên Phiêu Miểu Phong.
Khói nhẹ lượn lờ, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra khắp nơi.
Hồng Thiên Diệp thành thạo nướng thịt cừu xiên, kiểm soát độ lửa hoàn hảo, nhân lúc thích hợp rắc thêm gia vị đặc chế.
Những xiên thịt vàng óng, mọng nước, tỏa mùi thơm quyến rũ.
Liếc nhìn về phía sau, nơi một thanh niên tóc bạc đang nằm trên ghế dựa, nhắm mắt tắm nắng, khuôn mặt Hồng Thiên Diệp bỗng trở nên khó coi.
Hắn đường đường là ma đạo chi chủ phong vân tại Trung Vực, động chút cũng khiến hàng vạn sinh linh khiếp đảm.
Chỉ cần nghe đến danh hiệu của hắn, ngay cả hài tử đang khóc cũng lập tức im bặt!
Hiện giờ, Hồng Thiên Diệp lại đang làm việc vặt trong một tông môn không đáng xếp hạng, nếu chuyện này bị những kẻ tử thù trước đây biết được, chắc chắn sẽ cười đến chảy nước mắt.
"Ăn ăn ăn, có gì mà ăn? Bản tọa thực sự không thể hiểu nổi.
Đường đường là một tu sĩ Hóa Thần, vậy mà lại ham mê dục vọng miệng lưỡi tầm thường như thế."
"Thật nông cạn!"
Hồng Thiên Diệp thầm phỉ báng trong lòng.
"Tiểu Hồng, xong chưa? Vi sư chờ không nổi nữa rồi!"
Phía sau vang lên một giọng nói thúc giục.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 134 |