Tiếp tục dạy dỗ Giáo chủ Ma giáo (1)
Năm trước, Huyền Thiên Tông đã từng cử một đội ngũ đến điều tra tình hình.
Thế nhưng, đội ngũ này sau khi đến Ngụy quốc không bao lâu đã hoàn toàn mất tích.
Sau đó, Hoàng đế chỉ có thể trơ mắt nhìn sự việc ngày một nghiêm trọng hơn, mà Huyền Thiên Tông từ đó đến nay không có tin tức gì.
Một tông môn như vậy, Đại Ngụy còn có thể trông cậy vào sao?
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Tiếng gọi trong trẻo như chuông bạc vang lên.
Bên ngoài điện, một tiểu công chúa chừng mười hai mười ba tuổi chạy vào. Da thịt nàng trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, rõ ràng là một mỹ nhân tương lai.
“Linh Nhi, sao ngươi lại…” Hoàng đế nghi hoặc.
Tiểu công chúa này là nữ tiểu nữ nhi mà hắn yêu thương nhất.
Nếu người khác dám xông vào điện như vậy, đã sớm bị lôi xuống chém đầu.
Tiểu công chúa giơ cao một phong thư trong tay, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui:
“Là nhị ca, nhị ca gửi thư về rồi!”
“Nhị Hoàng tử!”
Các đại thần không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Nhị Hoàng tử từ nhỏ đã được tiên sư của Huyền Thiên Tông chọn trúng, bao năm qua đều tu hành trong tông môn, đây là chuyện cả triều đình đều biết.
Ai cũng rõ, tiên môn thu nhận đệ tử vốn rất coi trọng tư chất.
Dù là con cháu vương hầu, hoàng tộc, nếu không đạt tiêu chuẩn cũng đừng hòng mơ tưởng.
Hơn nữa, Huyền Thiên Tông nổi tiếng nghiêm khắc, tuyệt đối không có chuyện cậy thân quen hoặc dùng quyền thế để được nhận vào.
Vì vậy…
Năm xưa, khi Nhị Hoàng tử được chọn, Hoàng đế vui mừng khôn xiết, lập tức hạ lệnh đại xá thiên hạ, cả nước ăn mừng!
Nhưng những năm qua, Nhị Hoàng tử quá mê đắm tu tiên, dần dần cắt đứt liên lạc với Ngụy quốc.
Nay bỗng dưng gửi thư về, khiến cả triều đình bất ngờ.
“Mau đưa trẫm xem, trong thư nói gì!”
Hoàng đế vội vàng nhận lấy phong thư từ tay tiểu công chúa, mở ra đọc ngay.
Khi đọc xong nội dung trong thư, đôi mắt Hoàng đế mở to, vẻ mặt đầy kích động, đập tay xuống bàn cười lớn:
“Ha ha ha, tốt lắm!”
Hành động này khiến bá quan văn võ nhìn nhau khó hiểu.
“Hoàng thượng, chuyện gì mà ngài cao hứng đến vậy?”
Hoàng đế hưng phấn nói.
“Nhi tử trẫm viết trong thư rằng, Huyền Thiên Tông cực kỳ coi trọng những chuyện kỳ lạ xảy ra ở Ngụy quốc.
Rất có khả năng lần này sẽ phái chính Phong chủ Phiêu Miễu Phong đích thân đến giải quyết. Bảo chúng ta yên tâm chờ tin vui!”
Nghe vậy…
Sắc mặt các đại thần lộ rõ vẻ phấn khởi.
Tuy họ chỉ là phàm nhân, nhưng với vị trí của mình, họ vẫn có những kênh tin tức để biết về các môn phái trong Hoang Châu.
Theo lời đồn, Huyền Thiên Tông tiêu diệt được cả Phong Lôi Tông là nhờ có Phong chủ Phiêu Miễu Phong, Diệp Quân Lâm.
Người này là một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Với lực lượng di sơn đảo hải, trong mắt thế tục đã không khác gì tiên nhân.
Giờ đây, vị Phong chủ Diệp này sắp đích thân đến giúp Ngụy quốc vượt qua khó khăn, làm sao bọn họ không phấn khởi chứ?
Hoàng đế mặt mày rạng rỡ, đây là tin tốt lành nhất mà hắn được nghe trong suốt mấy năm qua.
“Linh Nhi, Ngụy quốc chúng ta được cứu rồi.”
Hoàng đế ôm lấy tiểu công chúa, không ngừng hôn lên má nàng.
“Hi hi!”
Đột nhiên.
Một thị vệ hốt hoảng chạy vào đại điện, hô lớn:
"Hoàng thượng! Bên ngoài có hai vị tiên nhân giáng lâm!"
"Nhất định là tiên sư của Huyền Thiên Tông!"
Hoàng đế Ngụy quốc vui mừng khôn xiết, lập tức nói:
"Các khanh, mau theo trẫm đi nghênh đón!"
Trong hoàng cung.
Bầu trời phủ đầy mây lành ngũ sắc, giữa vô số ánh mắt kinh ngạc, hai bóng người sáng rực hạ xuống quảng trường lớn.
"Tiểu Hồng, ngươi có thấy cách ta xuất hiện có ấn tượng không?"
Diệp Quân Lâm khoanh tay sau lưng, vẻ mặt đầy đắc ý.
Hắn cố tình tạo ra màn xuất hiện hoành tráng này để dụ rắn ra khỏi hang.
Hồng Thiên Diệp liếc mắt khinh thường nhìn Diệp Quân Lâm, trong lòng thầm nghĩ:
“Trẻ con!”
Nhưng bên ngoài vẫn giữ lễ, chắp tay nói:
“Sư tôn anh minh, đồ nhi cũng nghĩ như vậy.”
"Hoan nghênh tiên sư giá lâm!"
Hoàng đế dẫn đầu bá quan văn võ nhanh chóng bước ra khỏi đại điện, quỳ lạy trước mặt Diệp Quân Lâm và Hồng Thiên Diệp.
Trong mắt họ, đây chính là những vị tiên nhân có khả năng hủy thiên diệt địa, không bị trói buộc bởi bất kỳ quy tắc nào của thế tục.
Hoàng đế cẩn thận đánh giá thanh niên tóc bạc trước mặt, lòng tràn đầy vui sướng.
Dựa theo thư tín, Phong chủ Phiêu Miễu Phong của Huyền Thiên Tông có đặc điểm nổi bật là mái tóc dài màu bạc. Ngoại hình của người trước mặt hoàn toàn khớp với miêu tả, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Diệp Phong chủ.
Ánh mắt chuyển sang Hồng Thiên Diệp, Hoàng đế bất giác chấn động.
Dù hậu cung của hắn có ba nghìn giai lệ, nhưng so với nữ nhân trước mặt, tất cả đều trở nên tầm thường, không thể sánh được.
“Thật là tuyệt sắc nhân gian...”
Hoàng đế thầm cảm thán.
Tuy nhiên, vì nàng là người đi theo Diệp Quân Lâm nên tuyệt nhiên không dám có bất kỳ ý nghĩ mạo phạm nào, thậm chí cảm thấy nhìn thêm một lần cũng là bất kính.
"Khụ khụ."
Diệp Quân Lâm ho nhẹ, giọng nói vang lên, mang theo uy nghiêm lan tỏa.
“Bản tọa lần này đến đây là để giải quyết nguy cơ của Ngụy quốc. Các ngươi không cần phải lo sợ nữa.”
“Trẫm thay mặt bách tính Đại Ngụy, ở đây bái tạ thượng tiên!”
Hoàng đế kích động hô to.
Trong hoàng cung, khắp nơi đều là người quỳ lạy hướng về Diệp Quân Lâm.
"Tất cả đứng lên đi."
Diệp Quân Lâm khẽ nâng tay, một luồng lực lượng vô hình tỏa ra nhẹ nhàng đỡ Hoàng đế và bá quan văn võ đứng dậy.
“Thượng tiên, nếu có bất kỳ yêu cầu nào, xin cứ dặn dò.”
Hoàng đế cung kính thưa.
“Chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho sư đồ chúng ta.”
“Xin mời đi theo ta.”
Hoàng đế đưa tay ra hiệu, nhưng ánh mắt không khỏi liếc nhìn Hồng Thiên Diệp đang đi ngang qua. Thì ra vị tiên tử này là đệ tử của thượng tiên.
...
Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 74 |