Sư tôn cứu ta! (2)
Vô số người sững sờ ngước nhìn, trái tim run rẩy.
Hồng Thiên Diệp nghiến chặt răng, dốc toàn lực thi triển từng thần thông hỏa thuộc tính.
"Vù vù vù~"
Cự nhân máu đỏ bị vây trong biển lửa, trên thân thể khổng lồ xuất hiện vô số vết cháy xém.
"Vô ích thôi, đừng chống cự nữa."
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Một cảnh tượng quái dị xảy ra, những vết thương trên người cự nhân nhanh chóng lành lại, cơ thể hắn khôi phục như mới, không hề sứt mẻ chút nào.
"Chết đi!!"
Cự nhân máu đỏ rống lớn, dồn lực tung một quyền.
Nắm đấm khổng lồ được bao bọc bởi những phù văn, tựa như một thiên thạch từ trời cao rơi xuống, kéo theo cái đuôi huyết sắc chói lọi.
Trong khoảnh khắc.
Sát cơ bao trùm lấy Hồng Thiên Diệp, khiến toàn thân hắn lạnh buốt.
Không chút do dự, mái tóc dài của Hồng Thiên Diệp tung bay, hai tay kết ấn. Quanh người ngưng tụ một tầng bảo hộ bằng ngọn lửa màu vàng kim.
Từ xa nhìn lại, tầng bảo hộ ấy tựa như một mặt trời lớn, phát ra ánh sáng xua tan tà ác.
"Đoàng!"
Áp lực khủng khiếp lập tức ập tới.
Nắm đấm khổng lồ đập thẳng vào tầng bảo hộ khiến không gian xung quanh vặn vẹo.
Rắc rắc...
Trên bề mặt tầng bảo hộ xuất hiện vết nứt.
"Hừ hừ, phá cho ta!"
Thạch Thiên Tuyệt lạnh lùng cười, nắm đấm đỏ rực bộc phát lực lượng kinh khủng hơn trước.
Bùm!!
Tầng bảo hộ tan rã.
Hồng Thiên Diệp bị một quyền đánh từ trên trời đâm xuống đất, tạo ra một cái hố, khói bụi mù mịt.
"Chuyện này là sao…"
Trong mắt Hoàng đế Ngụy quốc và quần thần, cảnh tượng vừa rồi chẳng khác nào mặt trời treo trên trời cao bị một quyền đánh rơi xuống.
Quá đáng sợ!
Đây chính là cảnh tượng "thần tiên đại chiến" trong truyền thuyết sao?
"Khụ khụ…"
Khóe miệng Hồng Thiên Diệp rỉ máu, hắn chật vật đứng dậy từ hố sâu.
Mái tóc rối tung, thân hình tả tơi. Ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng khổng lồ của cự nhân trên trời, trong lòng có cảm giác bất lực sâu sắc.
"Ngươi rốt cuộc không phải là đối thủ của bản tọa."
Ánh mắt Thạch Thiên Tuyệt tràn đầy ngạo nghễ, nhìn xuống Hồng Thiên Diệp nhỏ bé dưới đất chẳng khác nào nhìn một con kiến hèn mọn sắp bị nghiền nát.
Cảnh giới Hợp Thể cộng thêm Bất Hủ Huyết Thân khiến Thạch Thiên Tuyệt tự tin rằng trong cùng cảnh giới không ai có thể địch lại hắn.
Huống chi, kẻ hắn đối đầu chỉ là một tu sĩ Hóa Thần.
"Huyết Ma, ngươi đúng là một con chó điên cắn bậy!"
Hồng Thiên Diệp phun ra một ngụm máu hòa lẫn sự phẫn hận.
Năm xưa hắn phải chịu đựng vô vàn gian khổ để trốn truy sát, từ Trung Vực lặn lội đến vùng đất hoang vu này, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay người quen cũ.
"Tu sĩ chúng ta truy cầu trường sinh.
Nếu ngươi không muốn sống để đồng hành cùng bản tọa, vậy hãy chết, rồi hòa nhập thân xác này.
Để bản tọa mang theo ý chí của ngươi bước tiếp trên con đường tiên đạo dài đằng đẵng."
Giọng nói trầm hùng và uy nghiêm của Thạch Thiên Tuyệt vang vọng vọng khắp trời.
Cự nhân máu đỏ nâng bàn tay khổng lồ lần nữa. Từ lòng bàn tay có huyết quang chói lòa phát ra, khí diễm bùng cháy kinh người.
Sau đó, bàn tay khổng lồ vỗ thẳng xuống!
Ầm…
Cảm nhận áp lực dữ dội như bão tố bao phủ toàn thân, Hồng Thiên Diệp không kìm được, toàn bộ lông tơ trên cơ thể đều dựng đứng.
Có lẽ là bản năng sinh tồn, hoặc như nắm bắt được tia hy vọng cuối cùng, hắn không nghĩ ngợi gì mà hét lên:
"Sư tôn, cứu ta!!!"
Trong khoảnh khắc.
Bàn tay khổng lồ đột ngột dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt Thạch Thiên Tuyệt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ:
"Sư tôn? Ngươi đã bái nhập môn hạ của ai?"
Theo hắn suy đoán, người có thể khiến Hồng Thiên Diệp kiêu ngạo năm xưa cam lòng cúi đầu bái sư, ắt hẳn phải là một nhân vật siêu phàm xuất thế, vượt qua giới hạn thiên địa.
Thêm vào đó, những thần thông mà Hồng Thiên Diệp vừa thi triển càng khiến hắn kiêng dè, nghi ngại vị sư tôn đứng sau truyền thụ công pháp kia.
Nếu đối phương thực sự là một nhân vật có lai lịch kinh thiên, hắn buộc phải cẩn thận cân nhắc.
"Đồ nhi ngoan, cuối cùng cũng nhớ tới vi sư rồi."
Giọng nói bất cần vang lên, một bóng người xuất hiện giữa không trung.
Diệp Quân Lâm tiện tay ném đi vỏ hạt dưa, khẽ lách mình, lập tức xuất hiện trước mặt Hồng Thiên Diệp:
"Sư tôn của hắn, chính là ta."
"Ừm?"
Ánh mắt Thạch Thiên Tuyệt lóe lên vẻ hoài nghi:
"Ngươi là sư tôn của hắn?"
Dựa vào quan sát, hắn nhận ra Diệp Quân Lâm chỉ là một tu sĩ Hóa Thần bình thường. Loại cảnh giới này ở Trung Vực vô cùng phổ biến, không có gì đặc biệt.
"Hồng Thiên Diệp, không ngờ ngươi sa sút đến mức này, lại đi bái một tu sĩ Hóa Thần làm sư tôn."
"Đúng là mất mặt!"
Thạch Thiên Tuyệt bật cười chế nhạo.
Sắc mặt Hồng Thiên Diệp đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu. Hắn cũng không hiểu tại sao vừa rồi mình lại thốt ra câu đó.
Đồng thời cảm thấy có chút áy náy.
Mặc dù rất khó chịu việc Diệp Quân Lâm thường xuyên sai khiến, nhưng dù sao đối phương cũng từng cứu mạng mình.
Lần này đứng ra đối mặt với Thạch Thiên Tuyệt, rõ ràng là tự tìm đường chết.
"Ta có thể hiểu rằng, ngươi đang coi thường ta sao?"
Diệp Quân Lâm nhướng mày, giọng bình thản hỏi.
"Kiến hôi sao hiểu được trời cao bao nhiêu. Nếu là thời kỳ đỉnh phong, bản tọa chỉ cần phun một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi!"
Thạch Thiên Tuyệt cười lạnh.
Hắn từng chứng đạo thành tiên, trong lòng luôn mang sự ngạo nghễ, khinh thường tất cả tồn tại bên dưới Tiên cảnh.
Hắn nói chuyện với Hồng Thiên Diệp, chẳng qua là vì đối phương từng ngang hàng với hắn, tạo ra chút cảm giác đồng cảm.
Còn những kẻ khác? Thạch Thiên Tuyệt không để vào mắt!
Hồng Thiên Diệp lo lắng nói:
"Đừng quan tâm đến ta, mau rời khỏi đây!"
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 37 |