Chiến Vì Tôn Nghiêm Của Hoang Châu! (1)
"Tu sĩ Hoang Châu dù đột phá Hóa Thần, cũng chỉ là hạng thấp kém nhất, thật sự xem mình là một nhân vật?"
"Lão đông tây, mau cút xuống, đừng có làm trò mất mặt xấu hổ!"
Những lời châm chọc như từng cái bạt tai tát thẳng vào mặt Âu Dương Phong.
Lúc này không chỉ tu sĩ của Bàn Sơn Tông, mà tất cả tu sĩ Hoang Châu đều nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, đôi mắt đầy phẫn nộ.
Bởi vì đối phương không chỉ sỉ nhục Âu Dương Phong, mà còn đang giẫm đạp lên toàn bộ giới tu chân Hoang Châu!
Khuôn mặt Âu Dương Phong xám xịt, trong lòng đầy uất ức.
Chẳng lẽ sinh ra ở Hoang Châu thì không xứng đáng được tôn nghiêm?
Thậm chí, ngay cả những tu sĩ ngoại lai có cảnh giới thấp hơn hắn cũng dám chỉ vào mặt hắn mà buông lời nhục mạ!
Bọn chúng thật sự cho rằng hắn là tượng đất sao?!
"Chư vị đạo hữu, lão phu sinh ra ở Hoang Châu, bám rễ tại mảnh đất này. Đúng là nơi đây có hoàn cảnh ác liệt, nhưng sinh linh nơi đây tuyệt đối không ti tiện!"
"Lão phu, dù sao cũng là một tu sĩ Hóa Thần Cảnh, dựa vào cái gì phải ngoan ngoãn cúi đầu để các ngươi giẫm lên?"
Âu Dương Phong mặt đỏ tía tai, lớn tiếng phản bác.
"Lão cẩu, ngươi muốn chết?!"
Từng tu sĩ Hóa Thần từ các thế lực ngoại lai đồng loạt quát lớn, định dùng khí thế áp chế, ép Âu Dương Phong phải khuất phục.
Sát ý khổng lồ như sóng lớn cuồn cuộn ập tới, khiến Âu Dương Phong toàn thân lạnh toát, trong lòng run rẩy.
"Ngươi... các ngươi..."
Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khó khăn nuốt nước bọt.
Bản thân khổ tu nhiều năm mới đột phá Hóa Thần, còn vạn năm tiêu dao phía trước, cần gì phải gặp biến cố ngay lúc này?
Thôi thì nhẫn nhục, bỏ qua vậy!
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Phong nghiến răng, cuối cùng hổ thẹn hạ mình, ủ rũ bay xuống dưới.
"Ha ha ha, tu sĩ Hoang Châu quả nhiên tham sống sợ chết! Rác rưởi vẫn là rác rưởi!"
Cảnh tượng này khiến đám tu sĩ ngoại lai cười rộ lên, ánh mắt đầy khinh bỉ càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt Âu Dương Phong nóng bừng như bị lửa đốt, cảm giác bản thân thật sự sống đi lùi, nhưng vì muốn giữ mạng, hắn chỉ có thể cúi đầu.
Đột nhiên.
Trong lòng Âu Dương Phong khẽ run lên.
Lúc này, toàn bộ tu sĩ Hoang Châu đều lặng thinh, gương mặt tràn ngập vẻ thất vọng.
Những ánh mắt u ám vô hồn kia, như từng mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực Âu Dương Phong.
Đặc biệt là các tu sĩ Bàn Sơn Tông, khi chứng kiến lão tổ nhà mình hèn nhát đến như vậy, cảm giác bầu trời như sụp đổ, tất cả đều thất thần tuyệt vọng.
Âu Dương Phong cảm thấy trong lòng như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, từng cơn đau nhói dày vò trái tim, khiến hắn khó thở.
Trong đầu hắn, một giọng nói mơ hồ vang lên, mỗi lúc càng rõ ràng hơn, làm nhịp hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề.
"Không!"
"Lão phu là Hóa Thần của Hoang Châu, là người đứng đầu Hoang Châu!"
"Nếu ngay cả lão phu cũng tự cho rằng thân phận thấp kém, vậy Hoang Châu còn tương lai gì nữa?!"
"Dù lão phu hôm nay có né tránh mũi nhọn, tham sống sợ chết thì cũng sẽ để lại tâm ma, sống không bằng chết!!"
Ý nghĩ thấu triệt như một tia sáng soi rọi nội tâm, Âu Dương Phong dường như đã hạ quyết tâm. Ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên kiên định, ngọn lửa giận dữ trong lòng bùng lên mạnh mẽ, lan khắp toàn thân. Huyết khí trong người như dung nham nóng rẫy, cuộn trào mãnh liệt, đốt cháy cả linh hồn.
Thân ảnh đang hạ xuống của hắn, đột ngột dừng lại!
Rồi bỗng như một ngôi sao lao vút lên không trung!!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Âu Dương Phong mái tóc tung bay loạn xạ, đôi mắt phóng ra hai luồng hàn quang sắc bén như xé rách trời đất.
Hắn ngửa mặt lên trời, cất tiếng gầm vang tựa hổ gầm long ngâm, đầy khí phách bi tráng.
"Tu sĩ Hoang Châu, sao phải sợ chiến?!"
"Kẻ nào không phục, ra đấu với lão phu!!!"
Giọng nói uy nghiêm mang theo quyết tâm sinh tử, vang vọng khắp bầu trời mênh mông.
Vút!
Một tiếng kiếm ngân vang dội như tiếng chuông rền rĩ, chấn động cả thiên địa.
Trên tay Âu Dương Phong, một thanh trọng kiếm cổ xưa xuất hiện. Thân kiếm chạm khắc hình ảnh những dãy núi trùng điệp, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ như một vầng thái dương nhỏ bé.
Khoảnh khắc này, hắn tay nắm trọng kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước. Giữa biển người đông nghịt, thân hình hắn dù cô độc, mong manh nhưng lại rực rỡ như một ngọn lửa bất diệt!
"Lão tổ!!!"
Đệ tử Bàn Sơn Tông mắt đỏ ngầu, gào thét đầy xúc động.
"Xuất hiện rồi!
Trấn tông chi bảo của Bàn Sơn Tông, Bảo khí bát phẩm Khôn Sơn Kiếm!"
Tông chủ Bàn Sơn Tông phấn khích, gương mặt tràn đầy tự hào.
Khôn Sơn Kiếm, không gì không phá!
Là pháp bảo trấn tông của Bàn Sơn Tông, được coi là vô địch, uy danh hiển hách từ xưa đến nay!
"Tiền bối..." Các tu sĩ Hoang Châu trong lòng chấn động mãnh liệt, không ngờ tình thế lại xoay chuyển bất ngờ như vậy. Ánh mắt vốn ảm đạm của họ, giờ đây sáng rực trở lại.
"Lớn mật!"
"Cuồng vọng!"
"Lão cẩu, ngươi muốn chết!"
Tiếng quát mắng vang lên liên tục, tựa như cuồng phong bão táp trút xuống.
Những tu sĩ ngoại lai phẫn nộ, cảm thấy bị vũ nhục, tức khắc dấy lên ý định đồng loạt ra tay tiêu diệt Âu Dương Phong!
Đối diện với khí thế kinh hoàng như muốn che phủ cả bầu trời, Âu Dương Phong vẫn đứng thẳng lưng.
Ánh mắt hắn rực sáng, không chút sợ hãi!
"Đến chiến!"
Âu Dương Phong gầm lớn, sẵn sàng liều mạng.
"Xông lên, giết lão cẩu này!" Một kẻ giận dữ hét lớn.
...
Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 41 |