Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Kiêu Hoài Nghi Nhân Sinh (2)

Phiên bản Dịch · 1731 chữ

“Cái quái gì vậy?! Đây là Hóa Thần?! Từ khi nào Huyền Thiên Tông lại có Hóa Thần?”

“Trước đó kẻ nào nói Diệp phong là Nguyên Anh? Nguyên Anh mà thu được đệ tử Hóa Thần?

Mau đứng ra đây, ta hứa không đánh chết ngươi!”

Tu sĩ Hoang Châu ồn ào bàn tán, mọi người đều cực kỳ kích động, biểu cảm như không dám tin vào mắt mình.

“Huyền Thiên Tông… mạnh đến mức này?!”

Âu Dương Phong ngây người, miệng lẩm bẩm.

Trong ký ức của hắn, Huyền Thiên Tông luôn là môn phái xếp chót trong các đại môn phái Hoang Châu.

Vậy mà trong thời gian hắn bế quan, môn phái này đã xảy ra biến hóa.

“Tiểu Đức Tử, tốt nhất phải cho lão phu một lời giải thích.”

Âu Dương Phong không nhịn được, quay sang chất vấn Tông chủ Bàn Sơn Tông.

Tông chủ Bàn Sơn Tông bối rối, gãi đầu gãi tai, khổ sở đáp:

“Lão tổ, ta thực sự không biết gì hết!”

Ầm ầm ầm!

Trong lúc bọn họ còn đang trò chuyện, đám người Huyền Thiên Tông do Hư Hữu Niên dẫn đầu cũng đã đến nơi.

“Diệp sư đệ, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?!”

Hư Hữu Niên lao lên trước, lo lắng nói:

“Đó là người của Vũ Hóa Môn! Ngươi mau rời khỏi đây ngay, chúng ta sẽ tìm cách trì hoãn.”

Phong chủ Tàng Kiếm Phong cũng nghiêm túc nói thêm:

“Đúng vậy! Chỉ cần ngươi còn sống, Huyền Thiên Tông sẽ có cơ hội quật khởi. Tuyệt đối không thể để ngươi xảy ra chuyện ở đây!”

Diệp Quân Lâm nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện vẻ ấm áp.

Hắn không trả lời ngay mà chỉ giơ tay lên, vẫy nhẹ một cái.

Từ xa, một đám mây trắng lững lờ bay tới mang một nữ hài tuổi chừng mười ba, mười bốn.

Nàng hơi căng thẳng, nhưng vẫn cung kính chắp tay bái chào:

“Đệ tử Triệu Linh Nhi, bái kiến các vị tiền bối.”

“Đây là…?”

Mọi người nhất thời ngẩn ra, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Diệp Quân Lâm cười nhạt, giải thích:

“Đây là người ta mới thu nhận sau khi giải quyết chuyện Ngụy Quốc. Nàng là nữ nhi của Ngụy Đế, mang linh căn thủy hệ cực phẩm.

Ta nghĩ, để nàng bái nhập Thiên Hương Phong rất hợp lý.”

Nghe vậy, hai mắt phong chủ Thiên Hương Phong sáng rực, nhìn Triệu Linh Nhi càng thêm yêu thích, vội mỉm cười nói:

“Triệu Linh Nhi, từ nay ngươi sẽ bái nhập Thiên Hương Phong. Mau gọi sư tôn đi!”

“Sư tôn!”

Triệu Linh Nhi rất ngoan ngoãn, nghiêm túc hành lễ bái sư.

Phong chủ Thiên Hương Phong cười đến không khép được miệng:

“Đúng là hài tử thông minh, lanh lợi! Thật có duyên với ta!”

Những phong chủ khác cũng lần lượt chắp tay chúc mừng:

“Thu nhận được một đệ tử tốt như vậy, quả là đáng chúc mừng.”

Thế nhưng Hư Hữu Niên lại không hề có tâm trạng để vui mừng.

Hắn sốt ruột đến mức giậm chân, gần như phát điên, lớn tiếng quát:

“Diệp sư đệ! Lúc nào rồi mà ngươi còn làm mấy chuyện này?!

Rốt cuộc có hiểu tình hình hiện tại nghiêm trọng hay không?!”

Ngay khi Diệp Quân Lâm định mở miệng trả lời, một luồng sát khí khủng khiếp ập tới như sóng dữ, khiến toàn bộ tu sĩ Huyền Thiên Tông cảm thấy lạnh lẽo.

“Ngươi! Và các ngươi! Đều phải đền mạng cho phụ thân ta!”

Hai mắt Trần Kiêu phóng ra kim quang rực rỡ, thân hình lao vút xuất hiện ngay trên đỉnh đầu đoàn người.

Toàn thân hắn phát ra ánh sáng như thái dương chói lọi giữa trời.

“Nghiêm trưởng lão, chúng ta có ra tay không?”

Một trưởng lão Vũ Hóa Môn lên tiếng hỏi.

Trong đội ngũ lần này, Nghiêm trưởng lão chính là người có tu vi cao nhất, cũng là tổng chỉ huy.

Nghiêm trưởng lão khoát tay, thản nhiên nói:

“Đây là chuyện riêng của Thánh tử, nên để hắn tự giải quyết.

Huống hồ, chỉ dựa vào đám ô hợp này, căn bản không thể nào là đối thủ của Thánh tử.”

Thánh tử của Vũ Hóa Môn vốn dĩ đã được định sẵn là đệ nhất thế hệ trẻ Đông Vực, quét sạch dám man di này là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Diệp Quân Lâm, đến đây chịu chết!”

Trần Kiêu như rồng cuộn mình, giận dữ quát lớn.

Diệp Quân Lâm khinh thường đáp:

“Muốn đấu với ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Rồi hắn quay sang nói:

“Tiểu Hồng, lên! Cho hắn biết thế nào là làm người!”

Nghe vậy, khóe miệng Hồng Thiên Diệp giật giật vài cái, cảm thấy câu nói này giống như “thả chó cắn người”.

Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Quân Lâm hắn đành im lặng tuân lệnh, không dám chống đối.

Vút!

Hồng Thiên Diệp lao lên không, thân hình kéo theo một vệt sáng rực rỡ tựa như ngọn lửa.

“Ha, kẻ nhu nhược!”

Trần Kiêu cười lạnh.

“Đối phó ngươi, không cần sư tôn ra tay!”

Hồng Thiên Diệp đáp lời, giọng điệu hờ hững.

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mặt, ngay cả Trần Kiêu đã quen gặp vô số mỹ nhân ở Vũ Hóa Môn, cũng không khỏi rung động.

Trong khoảnh khắc, hắn động lòng, trầm giọng nói:

“Với thực lực như ngươi, cần gì phải ở lại một môn phái nhỏ bé chờ chết?

Chỉ cần ngươi chịu đầu nhập, bản Thánh tử cam đoan Vũ Hóa Môn sẽ cho ngươi đãi ngộ tốt nhất!”

Tu sĩ từ các thế lực lớn nghe vậy đều tỏ vẻ kỳ lạ, thầm hiểu rằng Trần Kiêu đã nhìn trúng nữ tử áo đỏ này.

Nhưng lời đề nghị này quả thực rất hấp dẫn!

Suy cho cùng, hôm nay Huyền Thiên Tông chắc chắn phải diệt vong, tìm cho mình một con đường sống cũng là lẽ thường.

“Không hứng thú.”

Hồng Thiên Diệp thản nhiên đáp, giọng nói lạnh lùng không chút do dự.

“Cô nương, thật sự không cân nhắc thêm lần nữa sao?”

Sắc mặt Trần Kiêu sa sầm, không ngờ đối phương lại thẳng thừng cự tuyệt.

Nghe cách gọi này, Hồng Thiên Diệp lộ vẻ khinh miệt, cười nhạt:

“Sư tôn nói không sai, phụ thân ngươi ngu xuẩn, mà ngươi… cũng ngu xuẩn!”

Trán Trần Kiêu nổi gân xanh, sát khí cuồn cuộn bốc lên, giọng nói lạnh như băng:

“Tốt! Rất tốt! Các ngươi đều phải chết!”

Ầm!

Một quyền ấn rực rỡ kim quang xé tan hư không, đánh thẳng ra ngoài.

Lực lượng pháp thuật cuồn cuộn hóa thành một con kim long khổng lồ xoay quanh quyền ấn, uy thế kinh người.

Hồng Thiên Diệp khẽ niệm chú, tay kết ấn vung một cái.

Lập tức có vô số ánh lửa bùng lên như mưa sao băng rơi xuống từ bầu trời, bao phủ toàn bộ không gian.

Xèo xèo xèo!

Kim quang từ quyền ấn của Trần Kiêu vừa tung ra đã bị tan biến trong nháy mắt.

“A?”

Trần Kiêu hơi bất ngờ.

Đối phương lại dễ dàng hóa giải chiêu thức của hắn?

“Chỉ có vậy?”

Hồng Thiên Diệp cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Đừng vội đắc ý, chỉ bắt đầu!”

Trần Kiêu giận dữ, toàn thân bùng lên ánh sáng rực rỡ như ánh dương.

Kim quang bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, khiến hắn trông như một mặt trời, áp lực làm người ta run sợ.

Tu vi Hóa Thần viên mãn hoàn toàn triển khai!

Ầm ầm ầm!

Từng quyền ấn vàng kim liên tiếp xuất hiện, mỗi quyền tựa như một mặt trời, mang theo khí thế hủy diệt trút xuống.

“Quá mạnh!”

Âu Dương Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt đầy vẻ chấn động.

Hắn biết nếu bản thân đối mặt, chỉ cần một chiêu đã bị nghiền nát.

Không chỉ Âu Dương Phong, mà ngay cả những tu sĩ Hóa Thần ngoại lai cũng bị dọa.

“Thánh tử quả nhiên thiên tư bất phàm.

Thái Dương Thần Quyền Thiên giai đỉnh cấp kết hợp với Thái Dương Tiên Thể của hắn, đừng nói là diệt Hóa Thần, ngay cả cường giả Hợp Thể Cảnh cũng phải e ngại!”

Nghiêm trưởng lão quan chiến, khóe miệng lộ nụ cười hài lòng.

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, cả bầu trời như vỡ vụn.

“Hừ, đây là ngươi bức ta.”

Trần Kiêu cười lạnh.

Nhưng sau đó, nụ cười của hắn cứng đờ, đồng tử co rút.

Ở phía trước hắn có một đóa Liên Hoa Ngũ Sắc kỳ lạ.

Những cánh hoa rực rỡ chầm chậm nở tỏa ra ánh sáng kỳ diệu, bao bọc lấy Hồng Thiên Diệp bên trong.

Hồng Thiên Diệp đứng giữa đóa hoa, không một chút tổn hại, ánh mắt châm chọc nhìn Trần Kiêu.

“Không thể nào?!”

Trần Kiêu giật mình kinh hãi.

Chiêu Thái Dương Thần Quyền trước kia hắn từng dùng để nghiền nát toàn bộ đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn, chưa từng gặp đối thủ.

Trong cùng cảnh giới, hắn tự tin là bất khả chiến bại!

Vậy mà bây giờ lại bị đối phương nhẹ nhàng chặn đứng?

“Ta không tin! Ta có tư chất thành tiên! Vô địch trong cùng cảnh giới!!”

Trần Kiêu gào thét, điên cuồng kích phát Thái Dương Tiên Thể, khí thế phát ra so với trước đó càng thêm kinh khủng, tràn ngập hủy diệt.

Chỉ trong nháy mắt.

Hắn mang theo khí thế không thể ngăn cản phá tan không gian, lao thẳng về phía Hồng Thiên Diệp.

“Ếch ngồi đáy giếng. Hôm nay, bản tọa sẽ cho ngươi biết, thế nào mới là vô địch trong cùng cảnh giới!”

Hồng Thiên Diệp cười lạnh, ánh mắt lóe lên một ý tưởng tà ác.

Dùng cách thức của chính mình, hoàn toàn nghiền nát lòng kiêu ngạo và tự tôn đối phương.

...

Nhấn like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt Tiên thạch dùng cho tu luyện tăng cấp nha các đạo hữu^^

Bạn đang đọc Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn của Sử Thượng Tối Soái Tác Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi orange34
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.