Mười vạn sinh linh thần phục! (2)
Trong tâm khảm của chúng, sự phục tùng với Đại La Tiên Thụ đã khắc sâu vào tận cốt tủy.
Nếu ngay cả Đại La Tiên Thụ cũng thần phục Diệp Quân Lâm, thì bọn chúng còn lý do nào để phản kháng?
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phát thưởng: Nhật Quỹ!]
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Diệp Quân Lâm, đôi mắt hắn lóe sáng, trong lòng thầm nghĩ: "Thành công rồi!"
Lần này, thật sự phải cảm ơn đệ tử vừa thu nhận này.
Hắn không ngờ rằng, vào thời khắc quan trọng nàng lại có tác dụng lớn đến thế.
Còn về phần phần thưởng được hệ thống ban tặng, Diệp Quân Lâm không tỏ ra quá ngạc nhiên hay vui mừng.
Dựa vào mô tả về tính năng của Nhật Quỹ, nó chẳng qua chỉ là một không gian tu luyện có chênh lệch thời gian.
Vừa nghe có vẻ là một bảo vật nghịch thiên, bế quan tu luyện trong một trăm năm mà thế giới bên ngoài chỉ trôi qua một ngày.
Nhưng với người sở hữu "bàn tay vàng gặp mạnh càng mạnh" như hắn, Nhật Quỹ lại khá... vô dụng.
Hắn xuyên đến thế giới này là để tận hưởng cuộc sống!
Có hệ thống hỗ trợ, hắn chỉ cần nằm yên cũng mạnh lên. Dựa vào việc khiêu khích hoặc va chạm với các cường giả để tăng cảnh giới, sao hắn phải vào Nhật Quỹ khổ cực tu luyện làm gì?
Nhưng hắn không cần, không có nghĩa là người khác cũng không cần.
Diệp Quân Lâm đã tính toán, Nhật Quỹ có thể dành cho người xung quanh hắn sử dụng. Dù sao thì cảnh giới của hắn cũng mãi cao hơn người khác...
“Ta không nằm mơ chứ?
Đám sinh linh cường đại này thật sự muốn gia nhập Huyền Thiên Tông sao?”
Tông chủ Hứa Hữu Niên gần như bị hạnh phúc bất ngờ làm choáng váng, tay chân run rẩy, nước mắt rưng rưng.
Chỉ riêng tu sĩ Hóa Thần đã có hơn một nghìn tên, Hợp Thể kỳ cũng hơn sáu mươi, còn lại là Nguyên Anh tầng tầng lớp lớp, Kim Đan đông như mưa.
Với quy mô khổng lồ này, hôm nay tất cả đều sẽ gia nhập Huyền Thiên Tông?
“Tông chủ, từ nay Huyền Thiên Tông chúng ta, chắc chắn sẽ trở thành một trong mười đại tiên môn của Đông Vực!”
Một phong chủ hưng phấn nói.
Các đệ tử Huyền Thiên Tông vui mừng khôn xiết, điều này đồng nghĩa với việc môn phái sẽ đạt đến đỉnh cao hưng thịnh.
"Chuyện này...cũng có thể?!"
Âu Dương Phong trợn mắt há mồm, không khỏi kinh ngạc trước sự gia tăng thực lực của Huyền Thiên Tông.
“Quá cường đại, ta biết Diệp Thiên Quân nhất định sẽ giải quyết được nguy cơ này!”
Đám tu sĩ Hoang Châu phục sát đất.
Thậm chí, cường giả mà đám dị tộc này nghe lời răm rắp cũng chỉ là đồ đệ của vị Diệp Thiên Quân này!
Không phục không được!
“Sư tôn, Chuột Chuột làm được rồi!
Bọn chúng thực sự nghe lời Chuột Chuột nha!”
Bạch Tiểu Tịch truyền âm đầy phấn khích.
“Làm tốt lắm, vi sư rất hài lòng.”
Diệp Quân Lâm dịu dàng hỏi:
“Nói xem, ý chí của Đại La Tiên Thụ bây giờ có ảnh hưởng đến ngươi không?”
“Không có!
Sau khi Chuột Chuột tỉnh táo lại, nó không còn động tĩnh gì nữa.”
Bạch Tiểu Tịch đáp.
“Vậy thì tốt.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Xem ra, việc kế thừa một phần ý chí của Đại La Tiên Thụ không phải điều gây hại đối với đệ tử của hắn. Ít nhất đã giúp nàng có sức ảnh hưởng mạnh mẽ lên đám dị tộc.
Sau đó, mọi người lần lượt trở về, tiêu hóa những gì đã xảy ra hôm nay.
Huyền Thiên Tông cũng nhanh chóng sắp xếp, ổn định chỗ ở cho đám sinh linh dị tộc mới gia nhập.
Thanh Châu, có một chiếc phi thuyền màu vàng rực lao thẳng vào Vũ Hóa Môn.
Trên phi thuyền, Trần Kiêu với bộ dạng tiều tụy, tinh thần mệt mỏi được người khác dìu xuống. Cảnh tượng này khiến các đệ tử trong môn phái không khỏi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn hắn, vị tân thánh tử này là người thế nào?
Ý chí phong thái như mặt trời đang lên.
Sao chỉ sau một chuyến đến Hoang Châu, hắn lại trở nên mất hồn, chẳng còn chút tinh thần?
"Thánh tử, ngài làm sao vậy?"
Trưởng lão chấp pháp vội vã bước tới.
Lão nhận ra rằng, trong đoàn người trở về đã thiếu đi vài gương mặt quan trọng. Trong lòng thoáng dấy lên dự cảm bất an, một ý nghĩ không tưởng chợt lóe lên.
“Ta muốn gặp sư tôn...”
Trần Kiêu với đôi môi nhợt nhạt, yếu ớt đáp.
“Bẩm thánh tử, Cự Dương Tôn Giả đang bế quan.”
Trưởng lão chấp pháp cẩn thận hỏi tiếp: “Xin hỏi, thánh tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trưởng lão cùng mấy đồng môn khác đâu rồi?”
Trần Kiêu cười thảm, không trả lời.
Người bên cạnh hắn bi thương hét lớn: “Chết rồi! Tất cả đều chết rồi!”
"Cái gì?!!"
Không chỉ trưởng lão chấp pháp kinh hãi, mà các tu sĩ xung quanh cũng đồng loạt biến sắc.
Đó là chín vị trưởng lão nội môn, tất cả đều là cường giả Hợp Thể kỳ! Một lực lượng mạnh mẽ như thế lại toàn bộ bỏ mạng ở Hoang Châu nho nhỏ?
“Thánh tử, rốt cuộc là ai ra tay?!”
“Ngươi mau nói cho lão phu, để ta bẩm báo lên tông môn!”
Trưởng lão chấp pháp sốt ruột hỏi.
Trần Kiêu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi:
“Huyền Thiên Tông! Diệp Quân Lâm!!”
Sau khi tin tức được báo lên, nội bộ Vũ Hóa Môn lập tức nổ tung!
“Làm sao có thể?! Ngay cả Nghiêm trưởng lão bọn họ cũng bị giết chết!”
“Khốn kiếp! Dám sát hại trưởng lão của Vũ Hóa Môn, suýt chút nữa còn khiến thánh tử của chúng ta bỏ mạng. Đây là hoàn toàn không coi chúng ta ra gì!”
“Tuyên chiến! Phải công khai tuyên chiến! Quét sạch nơi man di kia! Nhổ tận gốc các môn phái liên quan!”
…
Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp nơi, từng luồng sát khí kinh thiên dâng trào, khuấy động mây trời vô tận.
Vũ Hóa Môn, một tiên môn bất hủ đã trường tồn dài lâu, nơi vô số tu sĩ Đông Vực triều bái, giờ phút này bạo phát khí tức kinh thiên động địa.
Sinh linh Thanh Châu như bị băng giá bao phủ, ánh mắt đầy sợ hãi chú ý.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 105 |