Bản tọa có thể bảo toàn ngươi một mạng!
Hư Hữu Niên và những người khác nhìn nhau, vẻ mặt hết sức khó hiểu.
“Các vị, Diệp sư đệ có phải do áp lực quá lớn mà tinh thần phân liệt không?”
Phong chủ Tàng Kiếm Phong thì thầm.
“Im đi!”
Phong chủ Thiên Hương Phong không nhịn được quát.
“Tiểu Tịch.”
“Sư tôn, Chuột Chuột đây!”
“Qua đây bóp vai cho ta.”
“Được!”
Bạch Tiểu Tịch chạy tới, ngoan ngoãn bóp vai cho Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm híp mắt đầy thoải mái, thong thả nói:
“Tiểu Hồng à, ngươi bế quan trong Nhật Quỹ suốt hai trăm năm, giờ ra ngoài liền thấy mình ghê gớm lắm sao?”
Nghe vậy.
Hồng Thiên Diệp nghiêm giọng quát:
“Bớt nói nhảm! Giao hết những gì ngươi đạt được ra đây, bản tọa sẽ ra tay giúp ngươi một lần! Nếu không, ngươi cứ ngồi đây chờ chết đi!”
Phải biết rằng, giới tu chân vốn dĩ tàn khốc, việc giết người đoạt bảo là chuyện thường tình.
Hồng Thiên Diệp tự nhận mình là tu sĩ ma đạo, trong chuyện này đã làm hết mức nhân từ rồi.
Chỉ cần có được thứ hắn muốn, hắn sẽ xuất thủ đánh lui địch quân, sau đó hành hạ Diệp Quân Lâm một phen, trả hết sỉ nhục từng chịu rồi từ đó cắt đứt quan hệ.
“Tông chủ, nghe ý hắn nói, xem ra cũng có chút lương tâm.”
Một phong chủ nhỏ giọng nói.
Dù sao chiến sự sắp tới, mọi người đều biết rõ thực lực của Hồng Thiên Diệp.
Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của hắn, có lẽ Huyền Thiên Tông thật sự có thể vượt qua nguy cơ.
“Chuyện này, vẫn phải xem ý của Diệp sư đệ.”
Hư Hữu Niên ho khan vài tiếng, trong lòng không khỏi dao động.
Từ những công pháp, đan dược và cả Nhật Quỹ có thể thay đổi dòng chảy thời gian mà Diệp Quân Lâm từng sở hữu, mọi người đã sớm xác định rằng hắn mang trong mình một đại cơ duyên.
Tuy nhiên, vì tình đồng môn, bọn họ chưa từng hỏi kỹ.
Giờ đây, Hồng Thiên Diệp trực tiếp đòi hỏi ngay trước mặt, còn đưa ra điều kiện, khiến mọi người không khỏi tò mò, liệu Diệp Quân Lâm sẽ lựa chọn như thế nào.
“Hừ hừ.”
Diệp Quân Lâm mỉm cười, thầm hiểu ý đồ của Hồng Thiên Diệp.
Nhưng chuyện này căn bản không thể xảy ra, bởi hắn gắn liền với hệ thống!
Quan trọng hơn, Diệp Quân Lâm hoàn toàn không xem mối nguy trước mắt ra gì!
“Ngươi chắc chắn rằng hiện tại ngươi mạnh hơn ta?”
Diệp Quân Lâm nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Chắc chắn.”
Hồng Thiên Diệp tự đắc đáp:
“Mặc dù ngươi luôn áp chế bản tọa, làm lãng phí thời gian tu luyện quý giá của bản tọa, nhưng bản tọa đã bế quan trong Nhật Quỹ suốt hai trăm năm.
Dù là cảnh giới hay thực lực, bản tọa đã vượt xa ngươi!”
Sau đó, hắn nghiêm giọng như đang dạy dỗ, chỉ trích:
“Diệp Quân Lâm, ngươi rơi vào hoàn cảnh này là do sự buông thả của chính ngươi!”
“Tu sĩ chúng ta phải không ngừng phấn đấu, tranh đoạt đại đạo! Làm sao có thể như ngươi, cả ngày lười nhác, vô công rỗi nghề?”
“Vì vậy hãy giao toàn bộ cơ duyên của ngươi ra đây, để bản tọa phát huy rạng rỡ!
Bản tọa mới là người xứng đáng thừa hưởng tất cả những thứ đó!”
“Ờ…”
Lúc này, Diệp Quân Lâm dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để quan sát vị cựu ma giáo giáo chủ trước mặt.
Hắn có hệ thống, cần gì cố sức tu luyện?
Nằm chơi không thoải mái hơn sao?!
“Nhanh lên, đừng dây dưa nữa! Hay là muốn bản tọa tự ra tay?”
Hồng Thiên Diệp bước tới một bước, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, khí thế dâng trào.
Ầm!
Áp lực khủng khiếp lan tỏa khắp bốn phương.
“Hồng sư huynh…”
Bạch Tiểu Tịch sợ đến run rẩy, cảm thấy người đàn ông trước mặt đã trở nên xa lạ.
“Diệp sư đệ, đừng cố gắng chống lại!”
Hư Hữu Niên và những người khác lo lắng, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Bất ngờ có tiếng nổ lớn ở bên ngoài.
Trận pháp hộ sơn của Huyền Thiên Tông bị phá vỡ, dòng năng lượng khổng lồ điên cuồng tàn phá khắp nơi, cuốn bay vô số đệ tử và trưởng lão.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Tiên Thụ đại nhân!
Đối phương tấn công quá mãnh liệt, chúng ta căn bản không thể cản nổi!”
Một sinh linh dị tộc Hợp Thể kỳ gầm lên, khóe miệng chảy máu, toàn thân đầy những vết thương.
Ngay cả mười vạn sinh linh bản địa trong La Thiên Bí Cảnh, dù sở hữu hơn ngàn tu sĩ Hóa Thần và hơn sáu mươi tu sĩ Hợp Thể, cũng không thể ngăn cản quân đoàn Vũ Hóa Môn bên ngoài.
Có thể thấy tình hình nguy cấp đến mức nào.
Bạch Tiểu Tịch hốt hoảng:
“Sư tôn, giờ phải làm sao đây?!”
“Diệp Quân Lâm, ngươi vẫn không chịu giao ra sao? Hay ngươi không tin bản tọa sẽ giúp ngươi?”
Hồng Thiên Diệp lạnh giọng nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một quả pháo năng lượng khủng khiếp xuyên qua bầu trời, mang theo hơi thở hủy diệt, lao thẳng đến Phiêu Miểu Phong.
“Càn rỡ!!”
Hồng Thiên Diệp quát lớn, vung tay đánh ra một chưởng.
Vút!
Pháo năng lượng đáng sợ lập tức bị một lực lượng mạnh mẽ bẻ ngoặt, đổi hướng lao thẳng vào đám đông quân địch đang áp sát.
Ầm! Rầm rầm...
Ánh sáng rực rỡ bùng nổ, tiếng kêu la đau đớn vang dội.
“Là kẻ nào? Lăn ra đây chịu chết!”
Tiếng quát giận dữ nối tiếp nhau vang lên, ít nhất hàng chục luồng thần thức từ Hợp Thể kỳ quét tới, tập trung trên đỉnh Phiêu Miểu Phong.
“Hừ!”
Hồng Thiên Diệp lướt lên không trung như một ngôi sao, hai tay chắp sau lưng, khí thế sâu không lường, ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống, lạnh lùng nói:
“Bản tọa làm. Các ngươi làm gì được bản tọa?”
“Một giới nữ nhân mà cũng dám ngông cuồng như vậy!”
“Để lão phu tới dạy dỗ ngươi!”
Giọng nói già nua, vang vọng như chuông lớn cất lên.
Một lão giả khô gầy trong bộ trang phục trưởng lão phục nội môn, gương mặt mang nụ cười tàn nhẫn, lao tới với tốc độ như quỷ mị, bàn tay sắc bén chụp về phía Hồng Thiên Diệp.
“Đúng là sâu kiến vô tri.”
Nghe bị gọi là "một giới nữ nhân", trán Hồng Thiên Diệp nổi gân xanh, cười lạnh.
“A…”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Gương mặt của lão giả khô gầy lộ vẻ kinh hoàng, cơ thể nhanh chóng bị bao phủ bởi ngọn lửa màu đen đáng sợ, cháy rụi ngay giữa không trung.
Một cường giả Hợp Thể hậu kỳ, cứ bị diệt sạch như vậy, không thể phản kháng!
“Cái gì?!”
Đám tu sĩ của Vũ Hóa Môn biến sắc, nhìn về bóng dáng đỏ rực đầy kiêu hãnh, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh sợ tột cùng.
Hồng Thiên Diệp tóc bay phấp phới, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám đông tu sĩ, giọng nói không cho phép phản kháng vang lên:
“Hiện tại bản tọa cho các ngươi nửa nén nhang, tất cả cút khỏi Hoang Châu, nếu không...chết!”
Giọng nói băng giá như hàn băng vạn năm, vang vọng trong tâm khảm mọi người.
Một số trưởng lão lộ vẻ kiêng dè, nhưng ngay sau đó, những ánh mắt ấy lại tràn ngập sát ý.
Bọn hắn đồng thanh quát lớn:
“Ngông cuồng! Ngươi cũng dám ra lệnh cho tiên môn đệ nhất Đông Vực?”
“Chư vị, giết nữ ma đầu này! Rửa sạch huyết hận với Huyền Thiên Tông!”
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 57 |