Quá yêu nghiệt, dốc toàn lực bồi dưỡng! (2)
“Sư tôn, ngài đây là...”
Tô Tín vội vàng xua tay.
“Không có việc gì không có việc gì, ngươi tiếp tục tu luyện đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Trước khi đi, hắn còn để lại cho Từ Mục Ca rất nhiều linh thạch, không cho đan dược.
Bởi vì thiên phú của hắn hiện tại hoàn toàn không cần thiết phục dụng đan dược, chỉ cần cam đoan xung quanh linh khí dư dả là được rồi.
Tô Tín rời khỏi động phủ, lại kéo các thái thượng trưởng lão vừa mới vào quan tài ra, còn có tông chủ cát tường vật cũng gọi tới.
Khi hắn nói xong một hơi quá trình tu luyện của Từ Mục Ca.
Tất cả Thái Thượng trưởng lão và tông chủ cũng đều bối rối, vẻ mặt khó có thể tin.
Có một trưởng lão một thân mùi rượu kinh ngạc nói: “Ngươi gọi chúng ta tới đây, chính là vì khoe khoang thiên phú đồ đệ của mình?”
“Ân?”
Những người khác đều quay đầu nhìn về phía hắn với vẻ mặt im lặng, không khỏi tức giận mắng.
“Ngươi ngu xuẩn! Thiên phú nghịch thiên đến mức độ như thế, đối với Linh Nguyệt Tông chúng ta mà nói, đây chính là một cơ duyên cực lớn!!”
“Đúng! Một vạn hai ngàn năm rồi, Linh Nguyệt tông chúng ta vẫn luôn là thế lực hàng đầu trong vương triều Đại Tề, bị thế lực hàng đầu đè đầu, bây giờ cũng nên tiến thêm một bước.”
Lời này vừa nói ra, hai mắt mọi người đều sáng lên.
Tiến thêm một bước, đó chính là đệ nhất tông môn vương triều Đại Tề! Thậm chí là thế lực đỉnh lưu giống như vương triều Đại Tề.
Trước kia bọn họ không có cơ hội, hiện tại có Từ Mục Ca, liền có cơ hội.
Từ Mục Ca chính là chìa khóa để phá vỡ cục diện hiện tại.
Nghĩ đến đây, họ thậm chí còn có chút nóng lòng.
Tô Tín nhìn về phía mọi người, giơ tay lên.
Mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
“Ý gì vậy?”
Tô Tín cười nói: “Từ nay về sau, chúng ta phải toàn lực bồi dưỡng Mục Ca, các vị chẳng lẽ không nên thể hiện một chút sao?”
Ngươi…
Tuy nói như vậy cũng không sai, chỉ là vẻ mặt đắc ý của Tô Tín thật sự rất muốn cho hắn một trận, mà lại còn đánh không lại hắn.
Tông chủ là người đầu tiên thể hiện, trực tiếp lấy ra một gốc linh dược mà mình cất giữ nhiều năm cũng không nỡ dùng.
Các trưởng lão khác cũng chỉ có thể đau lòng lấy ra bảo bối của mình.
Chẳng mấy chốc, trước mặt Tô Tín đã có một đống kỳ trân dị bảo bay lơ lửng, mỗi món lấy ra đều đủ để gây nên một trận náo động.
Tô Tín cười đến méo miệng.
“Được được được, ta thay Mục Ca cảm ơn các vị. Chờ sau khi Linh Nguyệt tông ta trở thành thế lực hàng đầu ở Đại Tề, các vị đều có công rất lớn.”
Tô Tín trở về động phủ, không nói gì kiểu như “Tu vi của ngươi chưa đủ, ta thay ngươi giữ hộ” mà trực tiếp lấy ra tất cả bảo vật mà các trưởng lão tặng.
Và giới thiệu từng món cho Từ Mục Ca, món bảo vật này là ai tặng, có ích lợi gì, giá trị cao đến cỡ nào.
Toàn bộ quá trình Từ Mục Ca đều là mộng bức.
Hắn là một tiểu tử nghèo đi ra từ thành nhỏ biên thuỳ, đột nhiên muốn cho hắn một đống lớn đồ vật giá trị liên thành, thậm chí có thể nói là bảo vật vô giá, trực tiếp liền đập hắn ngất xỉu.
Qua một hồi lâu, hắn mới hồi phục lại.
Lúc này ý nghĩ đầu tiên của hắn là, suy nghĩ vật phẩm nào thích hợp với đường thúc, giữ lại cho đường thúc, để cho hắn mau chóng tăng thực lực phát triển gia tộc, bản thân cũng tiện tác hợp hắn cùng sư tỷ.
Tô Tín lời nói thấm thía nói: “Đồ nhi, ngươi chính là hi vọng của Linh Nguyệt tông chúng ta, về sau ngươi không cần quản cái gì, chỉ cần dụng tâm tu luyện là được, Linh Nguyệt tông sẽ dọn sạch tất cả chướng ngại trước mặt cho ngươi.”
“Đồ nhi nhất định sẽ không để sư tôn thất vọng!”
Từ Mục Ca cũng muốn mau chóng tăng thực lực lên, để cho cha mẹ mình cùng tộc nhân đều có cuộc sống tốt hơn, để cho bản thân muốn làm sao đắc ý như thế nào.
Từ Khinh Chu đang trên đường về nhà, không biết rằng, lúc này Từ gia đang đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Hắn còn trẻ, mặc trang phục màu lam, lưng đeo một thanh kiếm bản rộng sắc bén.
Bởi vì thân phận của hắn rất cao quý, nên tộc trưởng Từ Khinh Chu không có mặt, đại trưởng lão ra ngoài tiếp đãi.
“Không biết cao đồ Thất Tinh môn đến thăm, không có nghênh đón từ xa xin hãy tha lỗi.”
Nam tu áo lam hơi ngửa đầu, hắn rõ ràng mới là Nạp Linh hậu kỳ, còn không bằng đại trưởng lão, lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, không mặn không nhạt nói.
“Từ gia tộc trưởng của các ngươi đâu, ta đến là phụng mệnh sư tôn, tới lấy pháp bảo của hắn về.”
Trước kia Trâu gia nhờ quan hệ đưa lễ vật cho Chu trưởng lão Thất Tinh môn mượn một kiện huyền giai pháp bảo, để bảo đảm có thể giải quyết Từ gia, chỉ là không ngờ bị phản sát.
Đến lúc trả lại pháp bảo, Trâu gia lại không có tin tức, cho nên Chu trưởng lão liền phái đồ đệ của mình đến đòi.
Đăng bởi | HoangYen1990 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2079 |