Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một lời không hợp liền động thủ (1)

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Chờ Chu trưởng lão lấy lại tinh thần, uy áp cường đại đè ép ở sân Từ gia giống như thủy triều rút đi.

Chu trưởng lão đứng trên không trung, lưng như bị gai đâm, như nghẹn ở cổ họng.

Trên mặt vốn tràn đầy sát khí, lúc xanh lúc đỏ lúc đen, cảm xúc càng không ngừng biến ảo.

Cuối cùng Chu trưởng lão đột nhiên quay đầu, đen mặt nhìn về phía đồ đệ của mình.

“Lại dám châm ngòi ly gián! Ngươi có thể chết đi!”

Đồ đệ còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã bị Chu trưởng lão tát cho thần hồn câu diệt.

Hắn cũng thật sự đáng chết, tình báo quan trọng như vậy cũng không thăm dò được, hại bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế, thậm chí suýt nữa gây thành đại họa.

Sau khi giết chết đồ đệ, Chu trưởng lão chậm rãi đi đến trước mặt Từ Khinh Chu, trên mặt cứng nhắc cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Vừa rồi là ta thanh âm lớn một chút, thực sự ngại quá, không dọa Từ đạo hữu chứ.”

Trước hành vi đổi mặt của Chu trưởng lão, Từ Khinh Chu kinh ngạc, sau đó chú ý đến Ký Đông Phương ở bên cạnh, cũng hiểu được nguyên do.

Ký Đông Phương rất thông minh, hắn truyền âm nói với Chu trưởng lão chuyện của Mục Ca, không phải vì cứu Từ Khinh Chu và Chu trưởng lão, mà là để Chu trưởng lão nợ hắn nhân tình.

Dù sao hắn làm như vậy, đó là đang cứu Chu trưởng lão, thậm chí là cứu toàn bộ Thất Tinh môn.

Thần sắc Từ Khinh Chu bình thản, đối mặt với Chu trưởng lão Tử Phủ cảnh cũng không hề sợ hãi.

“Đã bị hù rồi, còn có các tộc nhân của ta, đều bị hù rồi.”

Hắn đã vận dụng uy áp của Tử Phủ tu sĩ, ngay cả Từ Khinh Chu là Huyền Đan trung kỳ cũng suýt chút nữa không đứng dậy nổi, càng không nói đến tộc nhân có thực lực không bằng hắn, càng không nói đến những người bình thường không có tu luyện, bị thương cũng là nhẹ.

Mâu thuẫn như vậy, một câu khách khí đã muốn khiến mình không so đo, đó là chuyện không có khả năng.

“Ngươi!!”

Chu trưởng lão không ngờ mình đã cho bậc thang, Từ Khinh Chu vậy mà không xuống, điều này làm cho hắn muốn đổi mặt lại không dám, rất là lúng túng.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn chỉ có thể ăn nói khép nép hỏi: “Từ đạo hữu muốn ta làm như thế nào, mới có thể không truy cứu chuyện này.”

Trong lòng hắn đã có dự định bồi thường xin lỗi.

Đáng tiếc Từ Khinh Chu cũng không để ý tới hắn, thần thức khuếch tán ra.

Khi hắn phát hiện trong gia tộc có mấy lão nhân tuổi già không có tu luyện bởi vì uy áp của Chu trưởng lão mà chết đi, lập tức giận không kềm được.

Hắn không nói một lời, trực tiếp lấy ra Kim Kiếm phù, đưa pháp lực vào kích hoạt.

“Ông!”

Kim Kiếm phù chỉ lớn chừng bàn tay hơi chấn động, phát ra một trận ánh sáng chói mắt.

Sau một khắc.

“Vù!”

Một đạo kiếm khí mà Từ Khinh Chu và Ký Đông Phương mắt thường cũng không nhìn thấy, từ trong kiếm phù bay ra.

“Không!!”

Chu trưởng lão ngược lại thấy được, nhưng khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, lão hoàn toàn không làm ra được bất kỳ phản ứng nào.

Nhất là khí thế truyền đến từ đạo kiếm khí này, khiến hắn vô cùng hoảng sợ.

“Phốc!”

Trong kiếm khí tràn ngập khí tức sắc bén túc sát, phảng phất có thể xuyên thủng tất cả thế gian này.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đã xuyên qua trái tim của Chu trưởng lão.

Bởi vì tốc độ kiếm khí quá nhanh, sau khi xuyên qua trái tim của Chu trưởng lão, thậm chí không có máu chảy ra, hai mắt ông ta vô thần ngã xuống.

Kiếm khí không chỉ xuyên thủng trái tim ông ta, kiếm ý lạnh thấu xương tản ra trong đó còn quấy nát lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Chu trưởng lão chết rất nhanh, thậm chí còn không kịp hối hận vì không kịp cầu xin tha thứ.

Ông ta nếu sớm biết sẽ là kết cục như vậy, đừng nói một kiện Huyền giai pháp bảo, cho dù là Từ Khinh Chu lấy hết tài phú của mình, ông ta cũng sẽ không đến đòi.

Đáng tiếc đã muộn.

Trước đó ở cửa núi Linh Nguyệt Tông, thói quen báo thù của Từ Mục Ca chính là học được từ Từ Khinh Chu.

Nếu đã kết thù rồi, ngươi còn giết người của Từ gia ta, vậy không có khả năng hòa giải.

Huống chi, lỡ như lần này không giết ông ta, ông ta sẽ quay đầu lại lén lút nhắm vào người Từ gia.

Cho nên tốt nhất vẫn là có thù thì báo, ngủ cũng có thể an tâm một chút.

Vừa rồi tất cả những chuyện này chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, khiến Ký Đông Phương ở bên cạnh nhìn đến choáng váng.

“Chuyện này... Chuyện này...”

Ký Đông Phương nghẹn họng nhìn trân trân, trong lúc nhất thời đều nói không ra lời.

Hắn cũng giống như Chu trưởng lão, không ngờ Từ Khinh Chu lại táo bạo như vậy, một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, hơn nữa còn là sát chiêu cường hãn như thế, vậy mà trực tiếp miểu sát Chu trưởng lão.

Ký Đông Phương theo bản năng muốn nói hai câu với Từ Khinh Chu, đây chính là trưởng lão Thất Tinh môn, ngươi làm sao có thể nói giết liền giết đây.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tất Cả Đều Là Thiên Mệnh Chi Tử, Tộc Trưởng Ta Nằm Ngửa (Dịch) của Độc Cô Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangYen1990
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.