Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không hổ là người trọng sinh

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

“Chuyện khác thường tất có chuyện, ta cảm thấy bọn họ có thể đang mưu đồ cái gì đó, chúng ta có nên chuẩn bị một chút, lo trước khỏi hoạ hay không.”

Từ Khinh Chu trả lời: “Đại bộ phận sản nghiệp của Từ gia chúng ta đều tập trung ở trong thành, ngoài thành chỉ có một mỏ huyền thiết, đây cũng là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Từ gia chúng ta.”

“Cho nên nếu như bọn họ muốn nhằm vào Từ gia ta, tất nhiên sẽ động tay động chân ở phía trên mỏ huyền thiết, ta đã sắp xếp người ở phụ cận khu vực khai thác mỏ, một khi bên trong khu vực khai thác mỏ xảy ra tình huống gì, bọn họ đều sẽ tới báo cho ta biết trước tiên.”

Từ Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.

[Tâm tư của Lục thúc vẫn rất kín đáo, kiếp trước nếu như không phải có biến cố lớn này, dưới sự dẫn dắt của hắn, Từ gia nhất định sẽ càng ngày càng tốt. ]

Từ Lạc nở nụ cười chất phác.

“Thì ra Lục thúc đã cân nhắc đến điểm này, ta phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được.”

Từ Khinh Chu cười ha ha: “Tiểu tử ngươi còn học được vuốt mông ngựa.”

[Cẩn thận ngẫm lại, ít nhất cũng ba trăm năm ta chưa từng nịnh nọt người khác.]

Từ Lạc tiếp tục nói: “Ta cảm thấy dù bọn họ tấn công mỏ, mục tiêu cuối cùng vẫn là ngài, bởi vì ngài là chiến lực mạnh nhất của Từ gia, nếu ngài ngã xuống, Từ gia cũng sẽ nguy hiểm.”

“Cho nên bọn họ có thể sẽ tìm cách gây hỗn loạn ở mỏ, dụ ngài đi, mai phục trên đường, bất ngờ tấn công ngài.”

[ Kiếp trước bọn họ đối phó Lục thúc như vậy, kế hoạch này không quá tinh vi, nhưng rất hiệu quả. ]

Từ Khinh Chu nhíu mày, hỏi: “Ngươi nghĩ ta nên làm gì?”

“Dùng độc.”

Từ Lạc giải thích: “Bọn họ muốn mai phục ngài, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, trong trường hợp không có viện binh, đánh trực diện là không thể thắng, họ còn sẽ bố trí trận pháp để ngăn ngài chạy trốn, vì vậy lúc này phải đánh bất ngờ.”

“Ngài có thể mua một ít khí độc không màu không mùi, uống thuốc giải độc trước, khi kẻ mai phục xuất hiện, hãy lặng lẽ thả độc khí.”

Nói xong Từ Lạc còn bổ sung thêm một câu.

“Đây là lời khuyên của sư phụ ta, sư phụ đã chỉ bảo ta.”

Hắn ta nói như vậy, chỉ để duy trì hình tượng tân binh của mình, tránh nghi ngờ từ Từ Khinh Chu.

Dù sao hắn là một người vừa mới bắt đầu tu luyện còn chưa bước vào giới tu luyện, lại nghĩ ra phương pháp chu toàn ngoan độc như vậy, có chút không hợp với lẽ thường.

Đôi mắt Từ Khinh Chu sáng ngời, vỗ xuống tay vịn của ghế ngồi.

“Cách hay! Ta sẽ sắp xếp người đi mua độc.”

Từ Khinh Chu là linh thể hoàn mỹ, bất kỳ độc gì đối với hắn đều vô dụng, cho nên hắn thậm chí không cần mua thuốc giải, chỉ cần mua độc dược là được.

Không hổ là người trọng sinh, mạch suy nghĩ chính là sinh động.

“Đúng rồi, khi nào ngươi mời sư tôn đến nhà, để Từ gia ta tận tình tiếp đãi một chút, hảo hảo chiêu đãi hắn một chút.”

Từ Lạc trả lời: “Ta cũng từng đề cập, chỉ là sư tôn hắn độc lai độc vãng quen rồi, không thích giao tiếp với người xa lạ.”

“Vậy à, vậy thì thôi." Từ Khinh Chu ra vẻ tiếc nuối.

Từ Lạc thấy Từ Khinh Chu nghe lời khuyên như vậy, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống một nửa, chờ giải quyết triệt để Trâu gia và Ngụy gia, cũng có thể hoàn toàn nhẹ nhõm xuống.

Sau khi Từ Lạc rời đi, Từ Khinh Chu liền phái người đi mua độc dược, hơn nữa chuẩn bị bỏ giá cao mua độc dược mạnh nhất.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Từ Khinh Chu và Từ Lạc đều cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, hai ngày nữa trôi qua.

Mỏ huyền thiết của Từ gia ở cách thành Vân Sơn một trăm năm mươi dặm về phía đông, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Trâu gia và Ngụy gia rất thông minh, họ không bố trí người đi phá hoại, mà tốn thời gian và công sức bắt một số yêu thú mạnh mẽ, ném chúng vào khu mỏ để quấy rối.

Điều này có thể khiến Từ gia mất cảnh giác, khiến họ nghĩ rằng đây chỉ là một sự kiện đơn giản khi yêu thú tấn công khu mỏ.

Dù sao chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra trước đây.

Thám tử mà Từ Khinh Chu bố trí gần khu mỏ đã báo cáo cho hắn về việc này ngay lập tức.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

Hai mắt Từ Khinh Chu nheo lại, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy sát khí.

Hôm nay, hoặc là Trâu gia và Ngụy gia chết, hoặc là Trâu gia và Ngụy gia diệt vong!

Từ Khinh Chu triệu tập bảy trưởng lão rời khỏi Từ gia.

Sau khi ra khỏi thành, hắn lấy ra một chiếc phi thuyền nhỏ, ném phi thuyền lên không trung, đón gió nó liền nở ra, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền nhỏ màu xám dài năm trượng, rộng hai trượng, trên thân thuyền có khắc một con chim ưng xanh.

Tám người nhảy lên phi thuyền, xung quanh phi thuyền xuất hiện một lớp bảo vệ chống lại gió mạnh, sau đó biến thành một luồng ánh sáng, lao nhanh về phía đông.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tất Cả Đều Là Thiên Mệnh Chi Tử, Tộc Trưởng Ta Nằm Ngửa (Dịch) của Độc Cô Hàm Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangYen1990
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 233

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.