Đêm bao phủ thành phố như một tấm màn bí ẩn. Dưới ánh sáng nhấp nháy của những bảng hiệu neon, Trần Minh đứng trên sân thượng của một tòa nhà, nhìn xuống con phố đông đúc bên dưới.
Gió thổi qua, làm vạt áo khoác đen dài của Minh khẽ bay. Trên gương mặt anh, chiếc mặt nạ đen lạnh lẽo che đi mọi cảm xúc. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào phía xa.
Ba giờ trước, khi đang viết dở một chương trình cho dự án nhóm, Minh nhận được một tin nhắn ẩn danh.
"Giao dịch vũ khí bất hợp pháp, địa điểm: nhà kho số 8, khu công nghiệp phía tây. Hãy xử lý."
Tin nhắn không có chữ ký hay đầu mối nào, nhưng Minh không ngạc nhiên. Từ khi bắt đầu con đường này, những thông tin như vậy đã trở thành điều quen thuộc.
Nhà kho số 8.
Bên trong, ánh đèn vàng lờ mờ chiếu xuống một nhóm người đang trao đổi. Họ đứng quanh một chiếc bàn lớn, trên đó đặt hàng loạt khẩu súng và hộp đạn. Một người đàn ông vạm vỡ, có vẻ là kẻ cầm đầu, vừa cười vừa nói:
“Giao dịch lần này lớn hơn cả mong đợi. Bọn cớm chẳng làm gì được chúng ta!”
Những tên đàn em phá lên cười, nhưng tiếng cười của chúng nhanh chóng bị cắt ngang bởi một âm thanh kỳ lạ. "Bịch."
Một chiếc hộp lớn từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào sàn. Cả bọn quay đầu lại, nhưng trước khi kịp phản ứng, ánh đèn chớp tắt liên tục, rồi tắt hẳn.
Bóng tối bao trùm.
“Chuyện gì vậy?!” Kẻ cầm đầu quát lên.
Giữa không gian tối tăm, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Bọn cớm không đến, nhưng ta thì có.”
Một tiếng vù vang lên, và ngay sau đó là tiếng hét đau đớn. Một tên đàn em gục xuống, tay cầm đèn pin bị đánh rơi. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên một bóng người cao lớn, khoác áo đen và đeo mặt nạ.
“Là ai?!” Kẻ cầm đầu rút súng, nhưng Minh đã biến mất vào bóng tối trước khi hắn kịp bóp cò.
Không khí trở nên nặng nề. Mỗi bước chân của Minh vang vọng như một lời cảnh báo.
Một trong số những kẻ cầm vũ khí hoảng loạn bắn loạn xạ, nhưng tất cả chỉ trúng không khí. Trong nháy mắt, Minh xuất hiện ngay phía sau hắn, giáng một cú đánh chí mạng vào gáy.
“Đừng phí sức,” Minh nói, giọng trầm và bình tĩnh. “Các người không đủ khả năng chống lại ta.”
Kẻ cầm đầu, dù sợ hãi, vẫn giữ được chút bình tĩnh. Hắn hét lên:
“Chúng mày, tất cả xông lên! Hắn chỉ có một mình!”
Lời hắn vừa dứt, những kẻ còn lại liền xông đến. Nhưng Minh, với sự kết hợp giữa tu vi Thông Thiên và kỹ năng chiến đấu điêu luyện, như một bóng ma giữa những kẻ bất lực.
Cậu sử dụng khẩu súng nhựa được khắc đầy trận văn tên tay bắn từng phát tạo ra một luồng khí sắc bén, cắt gọn mọi vũ khí mà bọn chúng dùng để tấn công. Đây là món pháp bảo cậu tạo ra. Cậu gọi nó là – "Thiên Đạo Thẩm Phán".
Chỉ trong vài phút, toàn bộ đám người đều nằm bất động trên sàn, chỉ còn kẻ cầm đầu là vẫn gượng gạo đứng dậy.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?” Hắn run rẩy hỏi.
Minh bước đến, ánh mắt sau chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi không cần biết. Nhưng nếu còn làm điều ác, ta sẽ trở lại. Và lần sau, ngươi sẽ không có cơ hội để hỏi.”
Sau khi giải quyết xong, Minh gỡ chiếc mặt nạ, nhìn lên bầu trời. Cảm giác hoàn thành nhiệm vụ luôn mang đến sự nhẹ nhõm, nhưng cũng để lại một khoảng trống khó gọi tên.
“Liệu đây có phải là con đường đúng đắn?” Minh tự hỏi, đôi mắt hướng về ánh trăng bị che khuất bởi những tầng mây dày.
Trong lúc đó, từ xa, một bóng người đang âm thầm quan sát. Kẻ này không nói gì, nhưng nụ cười nhếch mép của hắn để lộ một hàm ý nguy hiểm.
Cuộc chơi thực sự… mới chỉ bắt đầu.
Truyện Giấc Mơ Ngộ Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Hac_am_kiem_su01 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |