Xuyên không , mang theo cả bệnh nghèo
Giữa một vùng rừng rậm với những cây cổ thụ có tuổi đời lên tới vạn năm , một cậu bé ước chừng 11 tuổi đang ngồi dưới bóng cây .
Đôi mắt híp lại nhìn cảnh vật có phần mông lung trước mặt , cậu dường như đang cười đang khóc .
Cười vì cuối cùng tâm nguyện xuyên không cũng thành sự thực , khóc vì thương tiếc cho người bạn gái ở thế giới cũ .
Không phải vì si tình mà là vì cậu biết , không có cậu cuộc sống của cô sẽ càng khó khăn hơn .
Nhớ lại đau đớn và khổ cực ở kiếp trước cậu lại cảm nhận được sự chênh lệch giữa giàu và nghèo .
Ở kiếp trước cậu là một thằng mồ côi , lại giác ngộ quá muộn màng , đến tận lớp 12 mới nhận ra tri thức quan trọng đến thế nào .
Đến lúc nhận ra rồi , cố gắng bắt đầu lại từ đầu thì đã quá muộn .
Cậu ta đỗ vào một đại học hạng 2 , tuy không được như ý nguyện nhưng cậu vẫn cố gắng , hi vọng thay đổi số phận .
Rồi số trời run rủi cho hai con người khổ sở gặp nhau , thoáng cái đã 3 năm tình cảm ngày càng dạt dào thì cậu lại bị tai nạn xe .
Cậu chỉ nhớ được bạn gái cậu đau khổ quỳ xuống cầu xin bác sĩ phẫu thuật , cầu xin mấy kẻ gây tai nạn trả tiền phẫu thuật , nhưng họ chỉ lạnh lùng nhìn , nhìn đến khi cậu cảm thấy mí mắt nặng trĩu , cả người mất đi cảm giác , sau đó liền ở trong bộ dáng 11 tuổi này và ngồi tại đây .
Cậu nhớ rõ ràng chủ nhân trước của thân thể này , sống lại một kiếp vẫn mang bệnh nghèo .
Nhưng ở thế giới này cậu có cơ hội để thay đổi số phận , đó là thành công trong cuộc khảo thí tư chất 1 năm một lần dành cho những đứa trẻ 12 tuổi .
Chỉ còn 7 tháng nữa là đến mùa xuân rồi , đến lúc đó sẽ là thời gian khảo thí .
....
Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man , cậu đứng dậy chạy đến mấy chỗ trước đó đã đặt bẫy xem có bắt được con gì không .
Mặt trời đã sắp xuống núi , một cậu bé chừng 11 tuổi gầy trơ xương sườn mặc độc một cái quần cộc đang chạy nhanh ra khỏi rừng rậm , chạy liền 1km mới ra khỏi rừng , lại chạy tiếp 5km nữa mới tới một bãi đất trống cắm đầy lều vải .
Ở đây là nơi tụ tập những người ở tầng đáy của thế giới này , họ đói , nghèo và bị điên .
Cậu không có lều , người như cậu cũng rất nhiều , họ đều nằm thẳng ra đất chẳng sợ bẩn hay côn trùng .
Cậu cũng chọn ra một chỗ rồi nằm xuống , ôm cái bụng đói mà từ từ ngủ .
Đăng bởi | Giấcmộngcủaphàmn |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 58 |