Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệm thuốc

Phiên bản Dịch · 1079 chữ

Trong Ngõa Xá vẫn náo nhiệt như cũ.

Bùi Niệm không thèm liếc mắt mấy người đang biểu diễn kia, đi thẳng vào hậu đường, leo lên tiểu Các.

Bộ cẩm bào nàng mặc quá nổi bật, không người dám cản nàng.

Bên trên lầu các, Phượng Nương đang lười biếng ngồi ở bên cửa sổ, tay đang cầm một cuốn sách, thấy Bùi Niệm, lập tức đứng dậy.

"Vị Tập Sự này, chúng ta đã từng gặp qua? Nghĩ ra rồi, vụ án của Lưu ngự y nửa năm trước, nô gia từng cung cấp manh mối, lúc ấy. . ."

Tầm mắt nàng rơi vào hình thêu Cổ Điêu trên vai Bùi Niệm,

Nàng ánh mắt rơi vào Bùi Niệm đầu vai thêu Cổ Điêu trên, nàng mỉm cười,nói: "Chúc mừng thăng chức.’

"Đúng vậy, lúc ấy ta còn là Bộ Úy." Bùi Niệm nói: "Có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Nô gia vốn là vì Khai Bình ty thăm dò tình báo, nhất định biết gì nói nấy.”

Những lời này nói lưu loát nhanh nhẹn vô cùng, nàng cũng không phải thuộc hạ của Khai Bình ty, cũng không đủ trình độ để đạt tới quan chức.

Chẳng qua chỉ là ở trong kinh này làm ăn kiếm sống, không muốn dựa lưng vào đại thụ cũng không được, thương nhân tình báo muốn làm ăn được, đầu tiên là phải cung cấp tình báo cho Khai Bình ty.

"Có một người thiếu niên tên là Cố Kinh Niên đã tới đây à? " Bùi Niệm hỏi.

"Tập Sự chờ một lát rồi hỏi. " Phượng Nương nói: "Có thể cho ta xem trước lệnh bài của Tập Sự không?"

"Được."

Bùi Niệm cũng dứt khoát, tháo lệnh bài ra ném qua.

Phượng Nương nhận lấy bằng hai tay, nhìn một lượt, cung kính đưa trả.

"Hóa ra Tập Sự trực thuộc Nam Nha."

"Không sai."

Khai Bình ty chia thành Nam nha và Bắc Nha, nếu xét về phạm vi quyền lực, Nam Nha lớn hơn nhiều lắm, là tai mắt nanh vuốt của thiên tử, giám sát mọi chuyện trong ngoài Thụy quốc.

Về phần Bắc Nha, chỉ phụ trách một ít chuyện riêng như giúp bệ hạ vơ vét các loại cống phẩm.

Ngay cả Bùi Niệm cũng chỉ biết Bắc Nha rất thần bí, cũng không hiểu biết nhiều.

"Có thể trả lời câu hỏi của ta chưa?"

"Vâng, ta đúng là đã gặp Cố công tử."

Bùi Niệm hỏi: "Hắn tới tìm ngươi làm gì?"

Phượng Nương nói: "Hắn hỏi Cố tướng quân đã làm chuyện gì khiến cho triều đình nghi kỵ, ta liền nói cho hắn biết."

"Còn nữa không?"

"Không có."

Vừa nói, Phượng Nương vừa lấy ra một viên trân châu, đặt ở trên bàn, cười nói: "Thiếu niên lang ra tay rộng rãi, cho ta cái này."

Bùi Niệm nhận lấy nhìn một cái, hỏi: "Làm sao mà hắn lại biết tới tìm ngươi hỏi tình báo?"

"Cái này nô gia cũng không biết, chắc là kiến thức của công tử phủ tướng quân rộng rãi."

"Có biết hắn đi đâu không?"

"Không biết."

Bùi Niệm lại hỏi một ít chi tiết, Phượng Nương từng cái trả lời, chẳng qua cũng không có thêm nội dung hữu ích nào.

Đợi tới khi Bùi Niệm rời đi, Phượng Nương còn ân cần đưa tiễn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói ra hai vấn đề khác mà Cố Kinh Niên đã hỏi.

Mặc dù nàng sợ hãi Khai Bình ty, lại biết có một số việc cũng không thuộc về sự quan lý của Nam Nha.

Nam Nha chỉ để ý tục sự, mà Cố Kinh Niên không tầm thường. . .

————————

Hoàng hôn.

Trên sông Chước Thủy ánh mặt trời vàng óng lấp lóe, nhà nhà trong thành Chước Dương đều bốc lên khói bếp, tạo nên một khung cảnh thịnh vượng hòa bình.

Hẻm Đồng La, Nam thành, mấy con chó vườn nghe thấy mùi cơm, gấp gáp sủa to.

Cố Kinh Niên nâng cánh tay lên ngửi một cái, bộ quần áo người hầu trên người, từ lúc hắn mới mặc đã thấm ướt mùi chua hôi của mồ hôi, làm hắn có chút không được tự nhiên.

Đi dọc theo con hẻm một hồi, hắn nhìn thấy một tiệm thuốc, mặt tiền quá nhỏ, bảng hiệu cũng đã phai màu, loáng thoáng nhìn ra được trên đó viết: "Tiệm Thuốc Nhân Tâm ".

Bước qua bậc cửa đã bị giẫm mòn kia, bên trong có mấy người bệnh nhân ăn mặc lam lũ, người thì ngồi người thì nằm, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ho nặng nề.

"Đại phu có ở đây không?"

Chỗ này ngay cả một người tiếp khách cũng không có, chỉ có không khí bệnh tật tràn ngập.

Cố Kinh Niên hỏi hai lần, mới có một người đàn ông xanh xao vàng vọt mở miệng trả lời.

"Đại phu không có ở đây, đầu giờ chiều đã ra ngoài rồi."

"Các ngươi cũng tới tìm hắn khám bệnh? " Cố Kinh Niên hỏi dò: "Y thuật của hắn rất tốt à?"

Người bệnh nhếch nhếch miệng, lộ ra hàm răng chỉ còn một nửa răng hỏng, lắc đầu nói: "Làm gì có tiền khám bệnh chứ, để Hoa đại phu thu một ít máu, đổi chút tiền.”

"Cái gì?"

Cố Kinh Niên không nghe rõ.

Người bệnh chỉ chỉ vào cổ tay đầy vết sẹo của mình, nói: "Đổi tiền."

"Đại phu lấy máu của các ngươi? Dùng làm cái gì?"

"Không biết."

Người bệnh cuộn trong trên mặt đất, không nói thêm gì nữa.

Sắc trời trở nên tối hơn, trong sảnh cũng không thắp đèn, mọi người nửa ngủ nửa tỉnh, mê man, giống như là đang chờ chết.

Cố Kinh Niên kiểm tra tủ thuốc một hồi, thấy bên trong có một nửa đều là trống không, nhưng trong một số chai lọ vẫn còn sót lại một số thứ kỳ dị đen thùi lùi.

Hắn nhìn về phía sân sau, sân rất nhỏ, chỗ này là dùng mặt sau dãy nhà phía nam làm mặt tiền cửa hàng, phía bắc có một cánh cửa nhỏ, phía tây là phòng bếp, phía đông là nhà chính.

Nhà chính đóng kín cửa, không biết bên trong có cất [Phong Vật Chí] hay không.

Cố Kinh Niên có chút tò mò, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.

Bạn đang đọc Giang Sơn Phong Vật Chí (Dịch) của Quái Đản Đích Biểu Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanhTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.