Linh khí mạnh mẽ
Lưu Thanh Phong lên đường, hắn chọn hướng tây để đi. Mục tiêu hiện tại của hắn bây giờ là làm sao để giàu lên một cách nhanh chóng nhưng phải là đườn đường chính chính.
Qua thời gian trong quân sự, nhận được các kiểu giác ngộ tư tưởng từ các đồng chí nên hắn cũng biết giá trị của 1 con người. Giá trị đó phải do chính tay mình làm ra.
Hắn nhìn vào cổ tay, vết xăm hình chiếc vòng vẫn còn đó.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?”
Vừa đi Lưu Thanh Phong vừa cảm nhận hình xăm đó. Hắn nhận ra mình có một mối liên hệ nào đó với chiếc vòng. Hắn cảm giác như mình có thể nắm lấy nó nhưng lại không biết nắm kiểu gì.
Trong lúc nghiên cứu hình xăm thì hắn cũng dựa theo đoạn trí nhớ về cách thức tu luyện mà thu nạp linh khí của đất trời. Càng thu nạp nhiều linh khí, Lưu Thanh Phong càng thấy mình dường như khoẻ hơn một chút. Vả lại từ nãy giờ hắn đi bộ lại không mệt mỏi gì cả.
“Quá tuyệt a” Lưu Thanh phong cảm thán.
Tiếp xúc tới linh khí như tiếp xúc tới một mặt bí ẩn trong xã hội này. Lưu Thanh Phong lại càng tò mò hơn, hắn có cảm giác như linh khí này không chỉ có vậy thôi.
Từ lúc có linh khí này hắn không chỉ cảm thấy mạnh hơn thường ngày, balo khoác từ lâu cũng không thấy mỏi. Tinh thần thì càng lúc càng thanh thuần sảng khoái.
Vì vậy mà hắn cứ từ từ chăm chỉ thu nạp linh khí, vừa free vừa hữu ích tội gì mà không lấy. Trong lúc thu nạp linh khí thì hắn cũng sắp xếp đoạn trí nhớ vền cách thức tu luyện kia. Trong đó có nhắc tới các cảnh giới khi thu nạp linh khí.
Đầu tiên là Thoát phàm, khi nhục thân được linh khí tẩy rửa, siêu thoát phàm nhân thì sẽ đạt được cảnh giới này. Tiếp theo là Trúc cơ, đây là một ngưỡng cửa cần bước qua trên con đường tu luyện, sau đó là tu thành Kim đan. Khi đó thì người tu luyện có thể bay lượn như chim, có pháp lực thông thiên.
Còn hơn nữa thì hắn không biết, khi hắn cố nhớ thêm nữa thì cảm thấy đầu đầy mơ hồ, không thể nhớ thêm được. Mỗi cảnh giới trên đều chia thành 12 đoạn, mỗi 4 đoạn là chia thành sơ, trung , hậu 3 kì.
Lưu Thanh Phong so sánh với bản thân thì… hắn cười khổ, giờ hắn mới là Thoát phàm 1 đoạn, khởi đầu của tu luyện.
“Xem ra phải chăm chỉ tu luyện hấp thu linh khí thì mới nhanh chóng tăng lên cảnh giới”
Lưu Thanh Phong cảm thấy đây cũng sẽ là một con đường mình sẽ gắn bó lâu dài và tâm huyết.
Đi hoài cuối cùng Lưu Thanh Phong đã đến bến xe. Hắn tìm một chiếc xe khách đi đến thành phố X. Hắn chọn thành phố X là nơi đặt chân đầu tiên vì đó là 1 nơi dễ kiếm tiền nhất quanh đây, với lại hắn cũng không còn nhiều tiền trong túi.
Trừ hết tiền nhà và tiền sinh hoạt thời gian qua của hắn thì trong túi hắn cũng chỉ còn 2 triệu (ở đây mình sẽ lấy đồng tiền Việt cho các bạn dễ hình dung, so sánh nhé!) cũng đủ để đi xe và ở tạm một nơi mới.
“Bác tài, bán cho tôi 1 vé”
Sau khi yên vị Lưu Thanh Phong mới nhìn xung quanh xe. Đây là 1 chiếc xe khách hơi cũ , trên xe hiện tại mới chỉ có 9 người nên vẫn thoáng chán. Tính cả hắn thì là 6 nam , 3 nữ.
Lưu Thanh Phong chọn hàng ghế cuối, trên hàng ghế giữa là 2 thanh niên ngồi cạnh nhau, đối diện 2 thanh niên là 1 ông lão cùng 1 cô gái trẻ có vẻ là ông cháu. Hàng đầu thì 3 người trung niên cùng 1 bác gái lớn tuổi.
Đợi không lâu thì xe rời bến, qua những điểm đón khách thì hành khách trên xe ngày càng đông và chật chội. Những người không có ghế thì dĩ nhiên phải đứng.
Quãng đường đến thành phố X không phải gần, với tốc độ xe hiện tại thì cũng ít nhất 2 tiếng mới tới nơi. Lưu Thanh Phong bèn ngồi hấp thu linh khí tiếp , nhưng hắn phát hiện ra khi ngồi xe và chạy nhanh như vậy thì số lượng linh khí có thể hấp thu ít đến cực điểm.
Mãi mới kiếm được 1 tia linh khí, Lưu Thanh Phong dứt khoát không tu luyện nữa. Hắn mở mắt ra nhìn xung quanh, lúc này trên xe đã đứng chật người. Đầy đủ gái trai già trẻ, mọi người đều ai làm việc người đó, có người đọc điện thoại có người ngủ.
Chợt Lưu Thanh Phong thấy hai thanh niên lên xe từ lúc đầu đang nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm gì đó. Sau khi đã thống nhất xong, 1 tên ngồi cạnh lối đi liền thò tay qua sau lưng hành khách đang đứng cạnh đó.
“Móc túi à?”
Hai thanh niên này đúng thật là móc túi, 1 kia luồn tay vào túi áo người phụ nữ đứng cạnh ghế ngồi của hắn. Cô gái này tuổi chạc 30 đang ngủ gà ngủ gật , tay thì bám vào thành ghế nên không cảm nhận được có người đang móc túi mình.
Lưu Thanh Phong ngồi phía sau chứng kiến hết tất cả, vốn dĩ hắn không phải là một người thấy chuyện bất bình mà bất động , với trong quân đội cũng dèn luyện qua nên cũng không sợ mấy thanh niên choai choai này.
“Này” hắn nói lớn làm tên vừa móc được ví giật mình nhanh tay đưa ví về vị trí cũ, các hành khách xung quanh cũng giật mình nhìn về phía hắn, nghi vấn.
“Hắn vừa móc túi chị đấy” Lưu Thanh Phong nhìn người phụ nữ nói, tay chỉ vào tên móc túi. Tên móc túi thấy thế đứng dậy, mặt hung hăng:
“Mày nói gì, ai bảo mày là tao móc túi, chứng cứ đâu, mày có tin là tao đánh chết * mày không???” Vừa nói hắn vừa sắn tay áo , tên ngồi bên cạnh cũng đứng lên, rút trong túi quần chiếc dao găm sắc lẹm.
Mọi người xung quanh thấy chúng có dao thì cũng tin nửa phần nhưng cũng vì đó mà không dám lên tiếng, sợ chúng cáu lên xiên vài lỗ thì bome. Người phụ nữ thì sợ hãi không dám chất vất, cô vốn đi một mình, kể cả có biết bị móc túi thì chắc cũng không dám la lên. Vì bây giờ bọn móc túi liều mạng lắm. Chúng vốn vô gia cư, cộng thêm liều mạng thì lúc quấn tũng việc gì cũng có thể làm.
Đã có rất nhiều vụ phản kháng rồi bị chúng dùng dao đâm thương, nên vì vậy mà người ta cũng sợ gặp phải tình huống hô lên, có chăng thì của đi thay người.
“Chắc là nhầm lẫn thôi, không sao đâu!” người phụ nữ lên tiếng hoà giải, dù sao thì cậu thanh niên kia cũng giúp mình. Cô vừa nãy cũng cảm thấy có bàn tay đưa ví trở lại túi của mình nên biết không bị mất đồ. Nhưng nếu nói ra thì sợ bị trả thù. Chỉ đành né sang chỗ khác đứng, tay cũng đưa vào túi áo cầm chắc ví tiền.
Lưu Thanh Phong cũng nhìn thấy hắn đưa lại ví nên cũng không bỏ ra bằng chúng được, hậm hực ngồi xuống.
Tên móc túi thì vẫn bực bội, nhưng không thể làm gì được chỗ đông người nên chỉ đành doạ:
“Rồi mày biết tay tao”
Lưu Thanh Phong bỏ ngoài tai, hai tên này chỉ vài đường quyền học trong quân đội cũng đủ, hắn chẹp miệng không phản ứng.
Gần 2 tiếng sau xe đến thành phố X, mọi người lục tục xuống xe, người phụ nữ kia trước khi xuống còn nhìn Lưu Thanh Phong cảm kích. Lưu Thanh Phong không nói gì, đã đến bến nên hắn cũng thu dọn hành lý.
Xuống xe được một đoạn thì thấy có hai người theo sau, Lưu Thanh Phong quay lại thì thấy là hai tên thanh niên vừa nãy trên xe. Nhếch miệng cười, chắc chúng định trả thù đây mà, dù sao hắn cũng cướp miếng cớm của chúng.
“Sao, chúng mày muốn gì? Đánh nhau?” Lưu Thanh Phong dùng lại.
“Thằng chó, mày thích chõ mõm vào chuyện của người khác thế à?” một tên lên tiếng , tay lăm lăm chiếc dao găm. Lưu Thanh Phong cũng cảnh giác, dù sao thì vua cũng thua thằng liều. Đây đang ở ngoài đường nhưng nhỡ đâu nó cáu nó xiên phát thì bome.
“Thích thì sao, làm ăn lương thiện không thích, thích trộm cắp rồi ngồi tù à?”
Cảnh giác thì cảnh giác chứ hắn cũng không sợ, nhất là hiện tại hắn đã là Thoát phàm cảnh 1 đoạn, không phải người thường rồi. Hắn cũng muốn chứng thực linh khí mạnh mẽ như thế nào.
Dựa theo các đường kinh mạch, Lưu Thanh Phong đưa linh khí ra bàn tay, sẵn sàng thủ thế. Hai tên kia nghe Lưu Thanh Phong nói thế thì đáp:
“Lương thiện cái thằng cha mày” rồi mỗi thằng một con dao xông lên định xiên. Lưu Thanh Phong nhanh chân đạp thẳng vào ngực tên bên phải, đúng lúc dao của tên bên trái đến gần thì bàn tay chứa linh khí vỗ đốp phát vào tay cầm dao của hắn.
Bịp. “Aiui” . Hai tiếng vang liên, tiếng đầu tiên là tên bên phải bị ăn một nhát đạp vào ngực bay ra ngoài, hắn rơi xuống đấy mà tay ông ngực thở hổn hển. Tiếng thứ hai là tên còn lại, tay trái đang ôm tay phải, kêu đau liên tục.
Lưu Thanh Phong nhìn lại thì thấy tay phải hắn đã lủng lẳng, hiển nhiên là gãy xương luôn rồi. Hắn ngạc nhiên về lực phá hoại của linh khí, vừa nãy tay hắn vỗ phải nói là không có lực bằng cú đạp trước, với xương cánh tay bình thường rất cứng. Thế mà hắn chỉ vỗ một cái tay tên kia đã phế luôn rồi.
“Đời này khỏi móc túi nữa nhá” Lưu Thanh Phong tranh thủ đạp tên đang nằm 1 phát nữa rồi chuồn thẳng. Đây là thành phố lớn, đánh nhau dù đúng hay sai thì cảnh sát băt được cũng lên đồn hết. Hắn không muốn vừa bước chân đến đây đã bị giam lại.
Đăng bởi | thanhliem129 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |