Nhặt hời 2
Cũng không biết lúc trước Phong Chủ phát hiện nó như thế nào, nàng từ trước đến nay thích thu thập một số thứ thú vị, lúc trước nàng nhìn thấy khúc gỗ này, cảm thấy rất có duyên, liền lưu lại, đặt ở trong điện thưởng thức.
Nhưng nàng không biết, trong khúc gỗ này phong tồn một tia Thiên Đạo Chi Khí, là nền tảng của Thiên Đạo Trúc Cơ, đủ để cho giới này tranh giành vỡ đầu.
Nhưng mà không ai biết, lúc trước người chơi cũng không biết, mãi đến nhiều năm sau, một nhiệm vụ phụ tình cờ mở ra, mới báo cho người chơi biết trong đó tồn tại vật nghịch thiên bực này.
Hiện giờ nhiệm vụ phụ còn xa, nhưng may mà Giang Bắc Vọng đã biết trước cốt truyện, cho nên có thể đến lấy Thiên Đạo Chi Khí trước, Thiên Đạo Trúc Cơ sẽ ít đi rất nhiều đường vòng.
Sau khi dùng thủ đoạn đặc biệt lấy Thiên Đạo Chi Khí trong gỗ ra, Giang Bắc Vọng thở phào nhẹ nhõm, chỉ thiếu một thiên tài địa bảo có thể làm lớn mạnh thần hồn.
Tổng hợp lại suy nghĩ, Giang Bắc Vọng dự định sử dụng Bích Chân Quả, vật này ít tác dụng phụ, hơn nữa sẽ có xác suất nhiễm một chút "Tịnh Khí", có liên quan đến Phật môn.
Trong tông môn có vật này, đến lúc đó sau khi thi đấu tông môn xong là có thể xin phép, sau đó là có thể Trúc Cơ.
Tâm trạng Giang Bắc Vọng rất tốt, có lẽ là do thế giới này quá chân thật, lần này hắn "nhặt được hời" cảm thấy rất thoải mái.
Đây là cảm giác chưa từng có khi chơi game trước đây.
Người bản địa nơi này nếu muốn Thiên Đạo Trúc Cơ, bọn họ không có cơ hội thu được Thiên Đạo Chi Khí, bình thường chỉ có thể dùng thiên tài địa bảo khác có liên quan đến Thiên Đạo để thay thế.
Giang Bắc Vọng và sư tỷ xuống núi, trên đường sư tỷ kể lại những gì mình đã trải qua.
Nàng nói nàng từ nhỏ đã ở trong ngọn núi, được sư phụ nuôi nấng lớn lên, nàng không nhớ được cha mẹ của mình, thậm chí căn bản chưa từng có ấn tượng.
Đối với nàng mà nói, sư phụ chính là phụ mẫu.
"Sư phụ của ta rất lợi hại." Nàng khoe khoang nói, "Là người thứ hai trong kiếm thuật của Bá Thiên Kiếm Tông, tuy rằng dưới Vũ Văn trưởng lão, nhưng hai người kỳ thực sàn sàn nhau, Vũ Văn trưởng lão cũng không thích đánh nhau với sư phụ ta."
Giang Bắc Vọng yên lặng nghe.
...
Sau khi trở về chỗ ở, sắc trời đã tối, Giang Bắc Vọng suy nghĩ một chút rồi lại ra ngoài, đi đến đối diện chỗ ở của mình. Lúc trước khi lựa chọn chỗ ở, Khương Thanh Ảnh không chút do dự chọn đối diện Giang Bắc Vọng.
Giang Bắc Vọng gõ cửa tượng trưng hai cái, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào, đi đến sương phòng Khương Thanh Ảnh ở, đẩy cửa gỗ ra, thấy được cảnh tượng mông lung bên trong.
Ánh sáng của nến đỏ chiếu rọi khắp nơi, lúc này Khương Thanh Ảnh đang tắm, đưa lưng về phía Giang Bắc Vọng, để lộ ra một tấm lưng đẹp bóng loáng trắng noãn, nàng không nhúc nhích, ngâm mình trong thùng tắm, bờ vai nữ tử nhu nhược nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở.
Ngủ thiếp đi? Giang Bắc Vọng nghĩ thầm, đứng tại chỗ nhìn nửa canh giờ.
Lúc này Khương Thanh Ảnh mới mở miệng: "Có chuyện gì vậy?"
"Muội đang làm gì vậy?" Giang Bắc Vọng hỏi.
Bình thường mà nói, ngâm bồn sẽ không ngâm lâu như vậy chứ?
"Đang ngẩn người." Nàng đáp.
Giang Bắc Vọng nói: "Ngẩn người đã bao lâu rồi?"
"Cả ngày."
Giang Bắc Vọng không nói.
Một lát sau, Khương Thanh Ảnh chần chờ mở miệng nói: "Hình như muội đã quên rất nhiều chuyện..."
"Muội giống như lại nhớ lại rất nhiều thứ..."
Ngôn ngữ của nàng có chút hỗn loạn, thậm chí Giang Bắc Vọng nhất thời cũng không thể xác định ý tứ của nàng.
"Nhớ ra chưa?" Giang Bắc Vọng hỏi: "Ngày đó đột nhiên té xỉu."
Nàng không chắc chắn lắm nói: "Có lẽ có liên quan đến ký ức."
Nàng vừa nói, vừa vung bọt nước lên, từ bờ vai trắng nõn đổ xuống, giọt nước trượt xuống dưới làn da trơn bóng.
Cánh hoa hồng đọng lại trên vai.
Giang Bắc Vọng nhìn mà ngẩn ra, xoay người sang chỗ khác: "Từ ngày mai, đi làm nhiệm vụ nhiều hơn với ta, còn một tháng nữa là đến tông môn đại bỉ, ta sẽ dạy muội nhiều hơn một chút."
Nàng nói: "Được."
Đợi đến khi Giang Bắc Vọng đi ra cửa, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói phía sau truyền đến: "Quên đi những gì ngươi vừa nhìn thấy, ngươi không xứng nhìn."
Xem ra không phải mất trí nhớ gì, Giang Bắc Vọng cười một tiếng.
Trở lại chỗ ở của mình, Giang Bắc Vọng sang phòng luyện đan, luyện mấy lò đan dược, có liên quan đến trạng thái tinh thần ổn định.
Bất tri bất giác đã ở chung với nàng từ lâu, hắn thật sự coi nàng là tiểu sư muội của mình.
Quả thật như thế sao?
Sự thật là như thế.
...
Ban đêm, một ngọn đèn le lói.
Trước khi Giang Bắc Vọng chìm vào giấc ngủ, lấy ra một cây cỏ khô héo như côn trùng.
Sau đó, ngón cái và ngón trỏ của hắn vân vê một viên đan dược, rồi rắc nó lên trên cây cỏ nhỏ, đồng thời hội tụ linh khí vào đầu ngón tay, rót vào trong cỏ.
Đây là Sương Hàn Diễm Trùng nhặt được khi ở Hoa Phủ, từ khi hắn đến đây đã luyện rất nhiều Hóa Yêu Đan, mỗi ngày bóp nát đút cho nó, còn dùng linh lực giúp nó luyện hóa.
Đáng tiếc gần một tháng rồi, còn không có bất kỳ phản ứng gì.
Hắn cũng hoài nghi có phải công lược có sai lầm hay không. Nghĩ đến chính mình ngây ngốc mà đút thuốc gần một tháng cho một cây cỏ nhỏ, hắn có chút muốn cười.
Nếu cứ cho ăn như vậy, chỉ sợ cỏ cũng có thể thành tinh.
Nhưng mà, trong lúc Giang Bắc Vọng đang miên man suy nghĩ, hắn cảm nhận được cọng cỏ trong tay giống như "ngọ nguậy" một chút.
Hắn mở to hai mắt nhìn, hết sức chăm chú nhìn về phía nó.
Nửa canh giờ sau, nó không hề nhúc nhích, ngay lúc Giang Bắc Vọng tưởng vừa rồi là xác chết vùng dậy hoặc ảo giác, nó lại "ngọ nguậy" dưới mí mắt Giang Bắc Vọng.
Đăng bởi | HámThiênTàThần |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 51 |