Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày thi cùng trường với tao à?

Tiểu thuyết gốc · 1631 chữ

===

Mùa hè năm cuối lớp 12, những lần sinh nhật trước của tôi Tử Duyệt đều bận không đến được, rốt cuộc năm nay cũng có thể hẹn nhau đi ăn một bữa lẩu cay.

...

Trong quán lẩu...

Tôi lê bước chân nặng nề sau một ngày ôn thi đại học mệt rã rời, chọn bừa một chỗ ngồi thích hợp rồi thả mông xuống, thở một cái dài ơi là dài.

Tử Duyệt đi đặt món, tôi ngồi thơ thẩn nhìn trần nhà, mũi không tự chủ được hít vào một mùi toàn là thịt nướng ngâm lẩu cay.

Điện thoại trong túi quần reo lên, chắc người nhà gọi điện chúc mừng sinh nhật đây mà.

Một chất giọng nữ quá quen thuộc len lỏi vào tai tôi, nghe thật chẳng thấy được tia vui mừng nào.

"Tiểu Mạn à, con sinh nhật vui vẻ nhé! Cũng mười tám rồi nhỉ? Con đã có đối tượng chưa, nếu chưa thì món quà sinh nhật lần này của mẹ là một người rất tốt đấy, tính tình chu đáo, cao to điển trai, nếu con không phiền thì mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa-" "Phiền".

Tôi tắt máy, tựa đầu vào ghế sau, đầu óc quay cuồng chẳng nghĩ được gì cả.

Tử Duyệt hai tay bừng một đống đĩa đồ ăn ra, đặt xuống bàn, nhìn tôi, rồi lại nhìn lên điện thoại ở trên tay tôi.

Tử Duyệt lại gần, ngồi xuống:

"Lại có mâu thuẫn gì với gia đình à?"- Từ Duyệt vừa hỏi vừa nhanh lẹ gắp thức ăn vào nồi lẩu, rồi chỉnh lửa to nhỏ.

Tôi quay sang, mặt không có cảm xúc đối mắt với Tử Duyệt:

"Mẹ tao không biết là gọi điện chúc mừng hay chỉ mong mau mau tống khứ đứa con gái của mình ra khỏi nhà nữa".

Mắt to trừng mắt bự, nó lại lặng lẽ ngồi gắp thức ăn vào bát cho tôi.

"Mẹ mày muốn tìm đối tượng cho mày?"

"Ừ."

Nó nhìn tôi, cũng thở dài:

"Dù mày có không muốn đến cỡ nào thì đó cũng là ý của trưởng bối, không nghe lời chính là bất hiếu".

"Mày không có cảm giác gì à?"- Tôi huých nghẹ tay vào người Tử Duyệt.

Im lặng một lúc, nó mở lời với giọng oán trách:

"Việc của gia đình mày, tao can dự vào cũng chẳng được, không can dự vào thì chắc chắn mày sẽ dần dần rời xa tao, mày biết bây giờ tao cũng rối lắm không?"

Vốn dĩ cuộc sống chính là như vậy, số đông luôn được tôn trọng, những sinh vật khác biệt sẽ bị đem ra dè bỉu, so sánh.

Ai dám làn càn chính là sẽ bị người đời dẫm đạp dưới chân, đến mức không thể ngóc đầu dậy.

Đây chính là tư tưởng mà mẹ đã nhồi nhét vào đầu tôi từ lúc còn tiểu học.

Những con người đau khổ, tuyệt vọng đến mức phải tự kết liễu chính mình, tấm gương còn đầy ra đấy mà tôi lại cứ lao đầu vào vũng bùn.

Không, đó không phải vũng bùn, đó không phải là vết nhơ, mà đó là người duy nhất tôi cần ở bên cạnh, là mối quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu mà tôi dù có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến được.

Ông trời đã ban cho tôi một thứ tình cảm đẹp như vậy, cớ sao lại còn tạo ra những người kỳ thị thứ tình cảm đó?

Là do họ cảm thấy quá ghê tởm? Hay cảm thấy đó là một nỗi ô nhục của xã hội?

Tôi đã nghe qua vấn đề này rất rất nhiều, cảm thấy cuộc đời thật là trớ trêu.

Mẹ tôi, bố tôi, bà nội, ông nội,... họ đều là những người kỳ thị, khinh thường thứ tình cảm giữa hai người con gái, hai người con trai.

Họ tôn sùng ái tình giữa nam và nữ, họ mơ mộng cho một tình yêu lãng mạn, một gia đình sum vầy với bạn đời và con cái, mà lại quên mất phía sâu trong góc tối tăm u uất kia, vẫn còn xuất hiện một tình yêu dù khác thường nhưng mãi mãi không có gì sánh bằng.

.

Đã từng có những lúc tôi nghĩ, sau này học xong cao trung sẽ bỏ trốn cùng Tử Duyệt, đến nơi chỉ có hai chúng ta mà sống một đời an nhàn bình dị.

Nhưng suy cho cùng, không thể trốn tránh sự thật, những người như tôi một khi bước ra ánh sáng sẽ bị người đời vùi dập, có người ba mẹ không kỳ thị thì hoàn cảnh sẽ tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể thoát khỏi miệng người cay nghiệt.

Tôi thở dài, tự hỏi rằng mình sinh ra trên đời để làm cái khỉ gì nữa.

Một bàn tay vụt qua mắt tôi, kéo mặt tôi quay sang đối diện với mặt của chủ nhân bàn tay đó.

"Nghĩ linh tinh gì đấy? Nay sinh nhật mày, vui lên chút đi".- Tử Duyệt thờ ơ nhìn gương mặt đang ngẩn ngơ của tôi lúc đó, vỗ vỗ nhẹ hai má tôi, tư thế bỗng đột nhiên thay đổi, nó giơ cao tay lên, giống như có ý định tát tôi bật ngửa, trông dữ tợn vô cùng.

"Từ từ từ từ Tử Duyệt mày bình tĩnh lại, mày có ý đồ gì vậy hả? Trước mặt mày bây giờ là tao, là Kiều Mạn đấy!!!"- Tôi cuống cuồng ngăn động tác của Tử Duyệt, nhìn thấy nó rụt tay lại, lui về phía sau.

"Ha ha, chọc cho mày lấy lại tinh thần tí, chứ đi ăn sinh nhật với mày mà cứ như ngồi cạnh quan âm bồ tát vậy, lạnh hết cả sống lưng".

Tôi tức, nhưng kiềm chế lại để không gây náo loạn nơi công cộng, buột miệng buông ra một câu:

"Hừ, bố lại đập mày tan tác giờ. À, Tử Duyệt mày thi vào đại học nào vậy?"

Nó nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hỏi ngược lại tôi:

"Vậy A Mạn thi vào trường nào?"

"Đại học S"- Đây là đại học có tiếng ở thành phố này, học ở đó không tồi, nghe nói đa số sinh viên đều có phản hồi tốt về môi trường cũng như công cuộc học hành tại đây. Mà điểm đầu vào cũng vừa với khả năng của tôi, tóm lại là thấy khá hợp lý để thi vào.

"Được, vậy tao cũng vào đại học S, mày thi chuyên ngành nào?"- Tử Duyệt ung dung trả lời mà lại chẳng hề quan tâm đến người bên cạnh đã trợn mắt táo tợn nhìn mình từ lúc nào.

Tôi khó hiểu cùng cực:

"Với năng lực của mày có thế thi vào Thanh Hoa Bắc Đại* cơ mà, theo tao về đại học S làm tró gì?"

(*Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa và Đại Học Bắc Kinh, đây là hai ngôi trường tiếng tăm lừng lẫy ở xứ Trung, nơi đào tạo ra vô số nhân tài hiếm có của Trung Quốc)

"Vì tao muốn học cùng mày, nói đi, mày thi chuyên ngành nào?"

Tôi bị nó ép trả lời, đành phun ra một từ:

"Thông tin truyền thông".

Nó liếc tôi một lúc, rồi làm bộ gật gật đầu:

"Ừm, ngành này không tồi, sau này làm ở tòa soạn báo lương tháng chắc cũng khá".- Nó nghiền ngẫm vô định nhìn vào nồi lẩu sôi sùng sục, cứ như kiểu thật sự định làm thế thật.

Tôi kí đầu nó, dở giọng dạy đời:

"Mày ban tự nhiên, tao ban xã hội, đang yên đang lành theo ngành này làm cái gì?"- Tôi vẫn hơi ngờ vực.

Tử Duyệt thở dài: "Tao ban nãy chẳng phải nói rồi sao? Muốn học cùng mày".

Tôi nhíu mày: "Làm gì?"

Hai đứa im lặng nhìn nhau một lúc, tự dưng cảm thấy thốn, tôi vừa định mở miệng chuyển đề tài thì nghe thấy tiếng phả hơi thì thầm vào tai,

"Muốn ở cạnh mày, canh trừng, không là mày cao chạy xa bay khỏi tao lúc nào không biết".

===

Trời đựu, tôi đỗ trường đó thật, mà những lời nói hôm đó của Tử Duyệt cũng éo phải đùa, nó đậu cùng khoa với tôi, hơn nữa còn cùng lớp!

Trước tiết đầu buổi nhận lớp đầu tiên...

"Quào, trùng hợp thật nha, bạn học Kiều cùng lớp với mình luôn nè!"

Thôi, dẹp cái mặt cừu non đấy đi, ai chơi thân với mày lâu chả biết mày là siêu cấp hồ ly tinh cáo già xảo quyệt?

Như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, Tử Duyệt cười trừ.

Dưới lớp áo thu mỏng còn vương mùi hoa sữa, tay tôi bị một bàn tay lạnh toát khác nắm lấy, người bên cạnh đối mắt với tôi, vẫn là ánh mắt ấy, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

"A Mạn, tao thế này coi như là đánh dấu lãnh địa rồi đấy nhé".

Nói rồi người nọ đan tay mình vào tay tôi, từ từ đưa lên cánh môi, rồi nhẹ nhàng đặt xuống ngón áp út trắng ngần của người trước mặt một nụ hôn.

Gương mặt ấy, góc cạnh ấy... diễm lệ vô cùng.

...

Hỉ: Mé, này là bộ đầu tay của mình, viết văn vẫn còn cọc cằn, khá giống với HS tiểu học, lần đầu chạm ngõ thể loại này có gì thiếu sót xin mọi người tận tình chỉ bảo;-;

Hiu hiu chúc mng đọc truyện zui zẻ^^

Bạn đang đọc Good Night, I'm Still Here sáng tác bởi xiaoxiandan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoxiandan
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.