Tử Vong Chi Cốc, Nguy Cơ Rình Rập
Bối cảnh: Bên ngoài và bên trong Tử Vong Chi Cốc.
Nhìn đám đông đang tụ tập ngày càng đông trước lối vào Tử Vong Chi Cốc, Đường My không khỏi lo lắng. Nàng khẽ siết chặt tay, ánh mắt lộ rõ vẻ bất an.
"Đừng lo," Vân Nam nhẹ nhàng nói, đặt tay lên vai Đường My, "Họ tìm kiếm gì là việc của họ. Chúng ta chỉ cần quan tâm đến mục tiêu của mình là được."
Đường My gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự căng thẳng. Nàng biết, Tử Vong Chi Cốc là một nơi nguy hiểm, và lần này, với sự xuất hiện của nhiều thế lực, mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
Từ phía xa, Hàn Thiên Vũ đứng khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh dõi theo bóng lưng của Vân Nam và Đường My. Hắn nghiến răng ken két, trong lòng tràn ngập sự ghen tức và thù hận.
"Vân Nam," Hắn lẩm bẩm, "Hy vọng ngươi đừng chết quá sớm. Ta còn muốn đích thân 'chăm sóc' cho ngươi."
Bỗng nhiên, không gian xung quanh Tử Vong Chi Cốc chấn động dữ dội. Từ bên trong khe nứt, một luồng sáng kỳ dị, lúc trắng lúc đen, đan xen vào nhau, bùng lên, chiếu rọi cả một vùng trời. Luồng sáng ấy tỏa ra một thứ năng lượng cổ xưa, mạnh mẽ, khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy ngạt thở.
Cùng lúc đó, một mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa tanh tưởi, lan tỏa trong không khí. Mùi hương ấy như có ma lực, khiến cho người ta vừa muốn say đắm, vừa muốn nôn mửa.
"Đây là..." Vân Nam nhíu mày, hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc từ luồng sáng kỳ dị kia - khí tức của Hắc Ám Chi Lực, nhưng nồng đậm và tinh thuần hơn gấp nhiều lần.
"Là Vĩnh Dạ Chi Tâm," Đường My thì thầm, ánh mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc, "Không ngờ, nó lại xuất hiện vào lúc này."
"Vĩnh Dạ Chi Tâm?" Vân Nam thắc mắc, "Đó là bảo vật gì?"
"Đó là một bảo vật của Hoàng tộc Vĩnh Dạ," Đường My giải thích, "Nghe đồn, nó ẩn chứa sức mạnh to lớn, có thể giúp người ta đột phá bình cảnh, thậm chí là cải tử hoàn sinh. Nhưng nó cũng rất nguy hiểm, có thể khiến cho người ta bị tha hóa, biến thành Ám Hóa Thú."
"Thì ra là vậy," Vân Nam gật đầu, "Bảo sao, hôm nay lại có nhiều người đến đây như vậy."
"Vân Nam ca ca, chúng ta phải cẩn thận," Đường My lo lắng nói, "E rằng, lần này sẽ có rất nhiều người tranh giành Vĩnh Dạ Chi Tâm."
"Ta biết," Vân Nam đáp, "Chúng ta không cần tranh bảo vật với họ. Chúng ta chỉ cần tìm được Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa cho tỷ tỷ của muội."
Nói rồi, Vân Nam quay sang Hắc Tam và Hắc Tứ: "Hai người hãy tập trung lại đây.”
"Thiếu gia, người định..." Hắc Tam lo lắng hỏi.
"Ta có cách của riêng mình," Vân Nam đáp, "Các người không cần phải lo lắng."
"Mọi người," Vân Nam nói với Đường My và hai hộ vệ Đường gia, "Hãy tập trung lại đây. Ta có vật này muốn cho mọi người xem."
Nói rồi, Vân Nam lấy ra một ít bột phấn màu đen, đưa cho mỗi người một ít.
"Đây là Hắc Ám Chi Phấn," Vân Nam giải thích, "Ta đã luyện chế nó từ Nguyên Linh của ta. Nó có thể giúp chúng ta che giấu khí tức, và cũng có thể dùng để liên lạc với nhau."
"Khi vào trong Tử Vong Chi Cốc, không chắc chúng ta có bị dịch chuyển đến cùng một nơi hay không. Hãy mang theo Hắc Ám Chi Phấn này bên mình. Nếu cảm nhận được khí tức của mỗi người, hãy lập tức tìm cách hội ngộ."
Hắc Tam, Hắc Tứ, Đường My, Hà Trung và Hứa Minh Tuyết ngạc nhiên nhìn Vân Nam. Họ không ngờ, hắn lại có thể tạo ra một thứ kỳ diệu như vậy.
"Vân Nam ca ca, huynh thật lợi hại," Đường My thán phục nói.
"Đây chỉ là một chút kỹ xảo mà thôi," Vân Nam khiêm tốn đáp, "Mọi người hãy cẩn thận. Tử Vong Chi Cốc rất nguy hiểm, chúng ta phải đoàn kết mới có thể sống sót."
"Được," Mọi người đồng thanh đáp.
Đúng lúc này, luồng sáng kỳ dị từ khe nứt Tử Vong Chi Cốc càng lúc càng chói lòa, rồi đột nhiên, nó thu lại, biến mất hoàn toàn. Cùng lúc đó, một lực hút mạnh mẽ phát ra từ bên trong khe nứt, hút tất cả mọi người vào trong.
Vân Nam, Đường My, Hắc Tam, Hắc Tứ, Hà Trung, Hứa Minh Tuyết, Hàn Thiên Vũ cùng ba tên cận vệ, hai nhóm dong binh, và rất nhiều Nguyên Giả khác, tất cả đều bị cuốn vào trong Tử Vong Chi Cốc, biến mất không còn dấu vết.
Khi Vân Nam tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ. Xung quanh hắn là một vùng đất hoang tàn, cằn cỗi, với những tảng đá đen sì, lởm chởm. Bầu trời xám xịt, không có lấy một tia nắng. Tử khí dày đặc bao trùm khắp nơi, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
"Đây là đâu?" Vân Nam tự hỏi. Hắn cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhớ, hắn và mọi người đã bị hút vào trong Tử Vong Chi Cốc, sau đó, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi ngất đi.
Vân Nam nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận khí tức của những người khác. Hắn nhận ra, sợi khí tức Hắc Ám mà hắn đã truyền cho Đường My, Hắc Tam, Hắc Tứ, Hà Trung và Hứa Minh Tuyết đang ở cách đó không xa.
"Xem ra, chúng ta đã bị dịch chuyển đến những nơi khác nhau," Vân Nam lẩm bẩm.
Hắn đứng dậy, quan sát xung quanh. Hắn nhận ra, nơi này không giống với khu vực rìa rừng mà hắn đã đi qua trước đó. Nơi đây hoang tàn và nguy hiểm hơn rất nhiều.
"Huyết Ảnh Ma Nhện," Vân Nam gọi, "Hãy do thám xung quanh xem."
Huyết Ảnh Ma Nhện, từ trong bóng tối, lặng lẽ xuất hiện. Nó cúi đầu chào Vân Nam, rồi nhanh chóng biến mất, hòa lẫn vào màn sương mù xám xịt.
Vân Nam lấy ra Hắc Nanh, cẩn thận bước đi. Hắn biết, hắn phải nhanh chóng tìm được những người khác, trước khi quá muộn.
Trong lúc đó, ở một nơi khác trong Tử Vong Chi Cốc, Đường My cũng đang tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy một khung cảnh hoang tàn, đổ nát, không khỏi rùng mình.
"Nơi này..." Đường My lẩm bẩm, "Thật đáng sợ."
Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức. Nàng nhớ lại, trước khi ngất đi, nàng đã bị một luồng sức mạnh kỳ lạ cuốn vào trong Tử Vong Chi Cốc.
"Vân Nam ca ca..." Đường My lo lắng gọi, nhưng không có tiếng trả lời.
Nàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Vân Nam, Hắc Tam, Hắc Tứ, Hà Trung và Hứa Minh Tuyết đâu cả. Nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi, nàng lại nhớ đến lời dặn dò của tỷ tỷ, và cả lời nói của Vân Nam.
"Không," Đường My tự nhủ, "Mình không thể yếu đuối. Mình phải mạnh mẽ lên, để tìm được Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa”
Nghĩ đến đây, Đường My cắn răng, đứng dậy. Nàng bắt đầu quan sát xung quanh và cảm nhận sợi khí tức của những người đồng đội ở gần nàng.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Tử Vong Chi Cốc, một nam tử tuấn tú, mặc trên người cẩm y hoa phục, hoa văn ẩn hiện, tinh xảo, tỉ mỉ, toát lên vẻ cao quý, cũng vừa tỉnh lại sau khi bị dịch chuyển tức thời đến đây. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá tình hình. Khung cảnh hoang tàn, đổ nát, tràn ngập tử khí khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Bên cạnh hắn, hai người cận vệ, một nam một nữ, cũng vừa định thần lại. Người nam nhân cao lớn, vạm vỡ, mặc giáp trụ màu đen, toát lên vẻ uy nghiêm, dũng mãnh. Người nữ nhân có thân hình mảnh mai, uyển chuyển, mặc y phục màu tím nhạt, toát lên vẻ bí ẩn, khó lường. Cả hai đều cung kính đứng sau lưng nam tử, chờ đợi mệnh lệnh.
"Đây là Tử Vong Chi Cốc sao?" Nam tử lẩm bẩm, "Không ngờ, nơi này lại ẩn chứa bí mật lớn như vậy."
Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người. Dù đang ở trong một nơi nguy hiểm như Tử Vong Chi Cốc, hắn vẫn giữ được phong thái ung dung, điềm tĩnh, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra thứ đó," Nam tử trầm giọng nói, "Trước khi quá muộn."
Hai người cận vệ gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt đều ánh lên vẻ kiên định. Họ biết, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, và họ phải hoàn thành nó bằng mọi giá.
Nam tử hít một hơi thật sâu, rồi dẫn đầu hai người cận vệ, tiến về phía trước. Hắn vận dụng một cách khéo léo hai loại nguyên tố Quang Minh và Hỏa Diễm, tạo ra một luồng khí tức vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn, đủ để uy hiếp kẻ địch.
Ở một nơi khác, Hàn Thiên Vũ cũng đang bên trong Tử Vong Chi Cốc. Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam và độc ác.
"Hắc Vân Nam," Hàn Thiên Vũ lẩm bẩm, "Lần này, ta sẽ cho ngươi biết tay."
Trong khi đó, ở một góc khuất của Tử Vong Chi Cốc, một bóng đen bí ẩn đang ẩn mình trong bóng tối, quan sát tất cả. Ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Hắc Ám Chi Lực, Nhật Diệu Thánh Long, Băng Phách Thần Điểu, và cả Vĩnh Dạ Chi Tâm..." Bóng đen lẩm bẩm, "Tất cả đều đã xuất hiện. Xem ra, lần này, Tử Vong Chi Cốc sẽ rất thú vị đây."
(Kết thúc chương 15)
Đăng bởi | tieuhoalong04 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |