Bình Minh Sau Đêm Dài, Bóng Tối Chờ Đợi
Bối cảnh: Thành U Minh, Hắc Nguyệt Gia Phủ.
Một đêm tu luyện miệt mài trôi qua. Khi những tia sáng yếu ớt đầu tiên của bình minh le lói rọi qua khe cửa sổ, Vân Nam mới chậm rãi mở mắt. Hắn cảm nhận được luồng nguyên lực dồi dào đang lưu chuyển trong cơ thể, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
"Cấp 3!" Vân Nam khẽ mỉm cười. Nhờ sự bổ trợ của Hắc Ám Chi Nguyên, tốc độ tu luyện của hắn quả thực kinh người. Chỉ sau một đêm, hắn đã đột phá hai cấp, đạt đến Nguyên Đồ cấp 3.
Theo như hắn biết, người bình thường sau khi thức tỉnh Nguyên Linh, trong ngày đầu tiên, phần lớn chỉ đạt đến Nguyên Đồ cấp 1. Một số ít thiên tài có thể đạt cấp 2. Việc đạt đến cấp 3 ngay trong ngày đầu tiên là điều gần như không tưởng, ít nhất là ở một nơi nhỏ bé như Thành U Minh này. Hơn nữa, việc triệu hồi và điều khiển Nguyên Linh vẫn là một thử thách với những Nguyên Giả mới thức tỉnh.
Vân Nam bước ra khỏi phòng, hít thở bầu không khí se lạnh của buổi sớm. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ về những bí mật mà mình đang nắm giữ: Hắc Ám Chi Nguyên, Khế Ước Bóng Đêm, Ảnh Giới... Tất cả như một bức màn bí ẩn đang chờ hắn vén lên.
"Vân Nam!"
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Vân Nam quay lại, thấy phụ thân Hắc Kình đang đứng ở hành lang, mỉm cười nhìn hắn.
"Phụ thân," Vân Nam tiến đến, cung kính chào.
Hắc Kình quan sát con trai một lượt, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc. "Khí tức của con... đã đột phá cấp 3 rồi sao?"
"Vâng, thưa phụ thân," Vân Nam gật đầu.
"Tốt, tốt lắm!" Hắc Kình vỗ vai con trai, giọng nói đầy tự hào, "Không ngờ con lại tiến bộ nhanh đến vậy. Khi chị con thức tỉnh Hắc Ám Song Lang, cũng chỉ đạt đến Nguyên Đồ cấp 2 mà thôi."
"Có lẽ là nhờ Hắc Nanh," Vân Nam nói, "Con cảm thấy nó giúp con hấp thu nguyên lực nhanh hơn bình thường."
Hắc Kình gật gù, ánh mắt trở nên trầm ngâm. "Vân Nam, Nguyên Linh có muôn hình vạn trạng, mỗi loại đều có những đặc tính và tiềm năng riêng. Hắc Ám Song Lang của Vân Thanh là một Thú Linh đột biến, mang trong mình một phần Hắc Ám Chi Lực. Thứ lực lượng hắc ám này tuy mạnh mẽ nhưng lại rất khó khống chế. Nhưng khi một Nguyên Giả có thể tự mình lĩnh ngộ và điều khiển được nó từ trong Nguyên Linh, thì sức mạnh sẽ vượt xa người thường."
"Hắc Ám Chi Lực..." Vân Nam khẽ lặp lại, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh quả cầu hắc ám bí ẩn trong cơ thể mình.
"Còn về Nguyên Linh của con," Hắc Kình tiếp lời, "Hắc Nanh là một Khí Linh đặc biệt, mang trong mình Hắc Ám nguyên lực thuần khiết. Theo ghi chép của gia tộc, những Khí Linh dạng binh khí thường có tiềm năng phát triển rất lớn, có thể tiến hóa, thay đổi hình dạng và uy lực theo thời gian. Hơn nữa, một số Khí Linh còn có khả năng đặc biệt, ví dụ như Hắc Thiết Trọng Kiếm của gia tộc Hắc Thiết, có thể tăng trọng lượng lên gấp nhiều lần, hay như Lôi Báo của Lôi gia, ngoài khả năng khống chế lôi đình, còn sở hữu tốc độ kinh người. Con cần phải từ từ khám phá và phát huy hết tiềm năng của Hắc Nanh."
"Ngoài ra," Hắc Kình ngừng lại một chút, "Một số Nguyên Linh, như trường hợp của Vân Thanh, có thể biến đổi linh hoạt giữa dạng Thú Linh và Khí Linh, cho phép Nguyên Giả linh hoạt trong chiến đấu. Cũng có những Nguyên Linh thuộc dạng đặc thù, không phải Thú Linh hay Khí Linh, mà là những thực thể kỳ lạ, với những năng lực đặc biệt. Ví dụ như Triệu Hoán Thánh Thú của Lãnh Chúa Tôn Long - người đứng đầu Lãnh Địa Hắc Phong. Nghe đồn, Nguyên Linh của ngài ấy có thể triệu hồi các Thánh Thú từ một không gian khác, mỗi con đều có sức mạnh kinh thiên động địa."
"Thật kỳ diệu!" Vân Nam thốt lên, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Con phải luôn nhớ rằng," Hắc Kình nghiêm nghị nói, "Tu luyện Nguyên Lực là một con đường dài và gian nan. Con phải luôn khiêm tốn, học hỏi, và không ngừng rèn luyện bản thân. Đặc biệt, con phải cẩn thận với sức mạnh Hắc Ám. Nó có thể mang đến cho con sức mạnh to lớn, nhưng cũng có thể khiến con lạc lối, sa ngã vào bóng tối."
"Con hiểu rồi, thưa phụ thân," Vân Nam cúi đầu, ghi nhớ lời dạy của cha.
"À phải rồi," Hắc Kình chợt nhớ ra, "Tiểu Linh của Chu gia đến tìm con từ sớm. Con mau ra gặp con bé đi, đừng để người ta chờ lâu."
"Tiểu Linh?" Vân Nam hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười, "Vâng, con sẽ đi ngay."
Hắn chào phụ thân rồi nhanh chóng đi ra tiền sảnh. Ở đó, Chu Tiểu Linh đang đứng đợi, đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt ửng hồng vì chờ đợi.
"Xin lỗi, Tiểu Linh, ta mải tu luyện nên không biết muội đến," Vân Nam áy náy nói.
"Không sao đâu, Vân Nam ca ca," Tiểu Linh cười ngọt ngào, "Muội cũng vừa mới đến thôi."
"Muội đã ăn sáng chưa?" Vân Nam hỏi, "Hay là chúng ta ra ngoài dạo phố, sẵn tiện ăn sáng luôn?"
"Được đấy!" Tiểu Linh vui vẻ đồng ý.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Vân Nam kể cho Tiểu Linh nghe về việc mình đã đột phá Nguyên Đồ cấp 3, khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
"Huynh thật lợi hại, Vân Nam ca ca!" Tiểu Linh thốt lên, đôi mắt long lanh ngưỡng mộ, "Muội chỉ vừa mới đạt đến Nguyên Đồ cấp 2 thôi."
"Muội cũng rất giỏi mà," Vân Nam mỉm cười, "Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, muội nhất định sẽ tiến bộ nhanh thôi."
"Nhưng mà..." Tiểu Linh hơi cúi đầu, giọng nói có chút buồn bã, "Nguyên Linh của muội, chỉ là một đóa hoa nhỏ, không biết có thể giúp ích được gì cho việc tu luyện hay không nữa."
"Đừng lo lắng," Vân Nam an ủi, "Mỗi Nguyên Linh đều có tiềm năng riêng. Có thể Nguyên Linh của muội vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, hoặc nó có những năng lực đặc biệt mà chúng ta chưa biết. Hơn nữa, Chu gia nổi tiếng về đan dược, muội có thể dùng đan dược để bổ trợ cho việc tu luyện."
"Ừm," Tiểu Linh gật đầu, mỉm cười rạng rỡ, "Muội sẽ cố gắng hết sức."
Hai người tiếp tục dạo bước trên đường phố U Minh Thành. Họ dừng lại ở một tiệm đan dược, Vạn Dược Phường, để mua một ít đan dược bổ trợ tu luyện.
"Lão bản, cho ta một lọ Bồi Nguyên Đan," Vân Nam nói với người bán hàng.
"Có ngay," Lão bản nhanh nhẹn lấy ra một lọ sứ nhỏ, bên trong chứa những viên đan dược màu đỏ sẫm, tỏa ra mùi thơm nhẹ.
Đang lúc Vân Nam trả tiền, bàn tay phải của hắn đột nhiên nhói đau. Dấu ấn Khế Ước Bóng Đêm, vốn đã mờ đi sau khi thức tỉnh, giờ đây lại bùng lên, nóng rực như lửa đốt.
"Ký chủ... nguy hiểm... Hắc Ám Sâm Lâm..."
Một giọng nói thì thầm, mơ hồ, vang lên trong tâm trí Vân Nam. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa, nơi những ngọn núi của Lãnh Địa Hắc Phong mờ ảo trong bóng tối. Nơi đó, chính là Hắc Ám Sâm Lâm - khu rừng cấm địa nguy hiểm nhất của Lãnh Địa Hắc Phong, nơi sinh sống của những Ảnh Thú hùng mạnh.
"Vân Nam ca ca, huynh sao vậy?" Tiểu Linh lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt hắn thay đổi.
"Không... không có gì," Vân Nam lắc đầu, cố gắng che giấu sự bối rối. "Chúng ta đi thôi."
Hắn vội vàng rời khỏi Vạn Dược Phường, kéo Tiểu Linh đi theo. Hắn biết, có điều gì đó đang kêu gọi hắn từ Hắc Ám Sâm Lâm. Nhưng hắn cũng biết, đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm, không phải là nơi mà một Nguyên Đồ cấp 3 như hắn có thể tùy tiện ra vào. Muốn vào được đó, cần phải có sự cho phép của gia tộc, hoặc là phải có thực lực của Nguyên Sĩ trở lên.
"Chúng ta đi đâu vậy, Vân Nam ca ca?" Tiểu Linh khó hiểu hỏi.
"Ta... ta muốn đi dạo một chút," Vân Nam đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hai người đi dạo một lúc, đến khi Tiểu Linh cảm thấy hơi mệt, Vân Nam mới đưa nàng về Chu gia. Khi quay trở lại cổng phủ, hắn vẫn không nhịn được, nhìn về phía Hắc Ám Sâm Lâm.
Đột nhiên, từ phía cổng thành, một đám người ồn ào tiến vào, thu hút sự chú ý của hai người. Dẫn đầu là Lôi Minh, thiếu gia của Lôi gia, với khuôn mặt ngạo mạn và ánh mắt xấc xược. Theo sau hắn là một đám gia đinh, ai nấy đều hung hăng, hống hách.
"Tiểu Linh, muội cũng ở đây à," Lôi Minh nhe răng cười, ánh mắt không hề che giấu sự thèm muốn khi nhìn Tiểu Linh, "Hay là để ta hộ tống muội về nhé?"
"Không cần, ta tự về được," Tiểu Linh lạnh lùng đáp, né tránh ánh mắt của Lôi Minh.
"Đừng khách sáo vậy chứ," Lôi Minh cười cợt, tiến đến gần Tiểu Linh, "Đi với ta, không phải tốt hơn đi với cái tên..."
Hắn liếc nhìn Vân Nam, ánh mắt khinh miệt: "Phế vật không có mẹ dạy à?"
Vân Nam nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng. Hắn biết, Lôi Minh đang cố tình khiêu khích hắn. Nhưng hắn không thể manh động. Hắn phải nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ.
"Lôi Minh, ngươi nói ai là phế vật?" Tiểu Linh tức giận quát, "Vân Nam ca ca đã thức tỉnh Hắc Nanh, là thiên tài của gia tộc Hắc Nguyệt, không phải là người mà ngươi có thể sỉ nhục!"
"Hắc Nanh?" Lôi Minh cười khẩy, "Chỉ là một Khí Linh mà thôi, có gì ghê gớm chứ? Rồi ngươi sẽ thấy, Lôi Báo của ta mới là Nguyên Linh mạnh nhất!"
Hắn vung tay, một luồng sấm sét màu tím nổ lách tách trên tay hắn, tạo thành hình một con báo nhỏ, nhe nanh gầm gừ về phía Vân Nam.
"Lôi Minh, ngươi muốn làm gì?" Vân Nam lạnh giọng hỏi, trong mắt đã ánh lên tia nguy hiểm.
"Ta muốn cho ngươi biết," Lôi Minh nhếch mép cười, "Ai mới là kẻ mạnh hơn!"
(Kết thúc chương 4)
Đăng bởi | tieuhoalong04 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |