Q1 - Thi Kiếm Hành
Hoài mộng thiên cổ, nhân chả thấy
Vũ mộng thiên cổ, hoá tương tự
Kẻ say hoạ nét, vẽ tương tư.
Kinh đô Giang Quốc dòng người ở bất cứ thời điểm nào cũng đều tấp nập, những ngày đầu năm mới, tuy xuân thì đã điểm nhưng mà dư âm của những ngày cuối đông vẫn còn đó.
Đầu xuân, có không ít người xuống đường tản bộ, đèn lồng treo cao trên đỉnh lầu gác, tuyết vẫn rơi, lại như mưa phùn, nhanh chóng rơi lên vạt áo của con người, lại nhanh chóng tan đi thành giọt nước, lễ Tết cổ truyền đã về với muôn dân.
Trường Nam ngồi trong tửu quán chậm rãi uống rượu, chậm rãi thưởng đàn, năm nay xuân sang, hắn cũng bước sang độ tuổi 25, đây cũng là lần đầu tiên hắn đón năm mới tại Giang Quốc.
Trên thực tế hắn đã đến Giang Quốc từ những ngày 23 tháng chạp, sau đó hắn phải chờ qua giao thừa mới tiến về kinh đô, hiện tại đã là ngày mùng năm tháng riêng, đây cũng là những ngày cuối cùng của kì đón lễ Tết nguyên đán năm nay của người dân, thế cho nên đường phố kinh đô Giang Quốc đông đúc hơn mọi khi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những sạp hàng múa lửa, hay những tấu dân ca của các dân tộc bản xứ khác nhau.
Cổ nhân dạy bảo, nếu như năm mới làm điều gì xui xẻo, vậy đành chấp nhận cả năm sẽ xui xẻo, ngược lại cũng thế, cho nên Trường Nam mới lựa chọn thời điểm đầu xuân này để đi khiêu chiến thiên kiêu một trận, trận này hắn thắng, tâm thái tinh thông, kiếm lại thăng tiến một bậc.
Đêm nay tuyết rơi dày đặc, vậy mà những đám mây âm u vẫn để chừa một chỗ cho trăng toả, thiếu niên cô độc vừa thưởng rượu, lại ngồi bên cửa sổ ngắm trời cao.
Vân tường y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa lùng
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Trường phong phá lãng hội hữu thì
Trực quải vân phàm tế thương hải
Bất cảm cao thanh ngữ
Kinh khủng thiên thượng nhân
Cử bôi yêu minh nguyệt
Đối ảnh thành tam nhân
Một nam nhân phong hoa tuyệt đại đi vào tửu lâu, thần sắc thong dong, đi đến bên cạnh cửa sổ liền ngồi xuống tự ý rót cho mình ngụm rượu, nhấp một ngụm xong nam nhân này liền nói:
“Giang sơn phụ nhân bất chi thụ, xuân thì tửu sắc hoạ thiếu niên, kiếm sĩ, ngươi là thấy được điểm gì ở Giang Quốc?”
Trường Nam nhìn nam nhân, chỉ nói:
“Cảnh đẹp, nhân đẹp, thế cũng đẹp!”
Nam nhân này gương mặt rất nho nhã, lại có nụ cười ngỡ hoa nở, không quá vô ý, lại rất vừa phép, nói:
“Cảm ơn lời này của ngươi, trận chiến vừa rồi đánh rất hay.”
Trường Nam dâng chén rượu, kính vị nam nhân trước mặt này một ly nói:
“Đa tạ tứ hoàng tử.”
Nam nhân thần sắc hiển nhiên là kinh ngạc một chút, sau đó nói:
“Thật không ngờ người ngoại lai mới đến Giang Quốc không được bao lâu, vậy mà ngay lập tức đã nhận ra thân phận của ta, Cô khâm phục!”
“Hoàng tử nổi danh khắp Đông Bắc Châu, Giang Quốc bên ngoài ngàn dặm thanh danh vang dội, một hạ dân như thần không thể nào không tri.”
Tứ hoàng tử thong dong nhấp một ngụm rượu, xong lại nói:
“Không biết Trường Nam khanh đây là đến từ cường quốc nào?”
Trường Nam tay vuốt ve trường kiếm không nhanh không chậm mà trả lời:
“Chỉ là một kiếm khách, lang thang khắp thiên hạ, chỉ cầu đạo không cầu danh, thần không đại diện cho bất cứ quốc gia nào.”
Tứ hoàng tử cười lớn nói ra một câu ý vị thâm trường:
“Chuyện của quá khứ, cũng không nên nhất thiết ghi tạc trong lòng, như một thần thông lúc trước của Trương Kiến Quốc, gọi là cái gì mà Túc mệnh niệm chi hoa, chỉ thấy hoa đào sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, thế gian là như vậy, sinh diệt là nhân quả không thể tránh khỏi, trên vai của khanh, Cô thấy quá nặng.”
Trường Nam trầm mặc không nói, lát sau chỉ chậm rãi mở miệng:
“Khi ngài gặp phải khốn cảnh tuyệt vọng, ngài một mình bước qua nó, vậy con người sau đó của ngài đã không còn là chính ngài nữa.”
Tứ hoàng tử nhẹ nhàng đứng lên để lại một viên đạo nguyên thạch ở lại sau đó rời đi, trước khi đi chỉ nói:
“Cảm ơn Trường Nam khanh đã chỉ điểm.”
Trường Nam một mình ngồi ở trong tửu lâu, suy nghĩ đến rất lâu sau đó mới tận hứng mà rời đi, lời của tứ hoàng tử tưởng như đơn giản nhưng lại có đến hai tầng ý nghĩa.
Mà ý nghĩa chân chính duy nhất thì đây không khác gì một lời cảnh cáo, dù ngươi có mạnh đến đâu nhưng đứng trước một quốc gia đang trên đà phát triển như Giang Quốc, vận mệnh của ngươi cũng đã bị nắm trong lòng bàn tay.
Đến vì nhã hứng, rời đi cũng là tận hứng, kiếm sĩ lang thang trong đêm mưa tuyết, dần dần rời đi kinh đô, đi đến trước một cầu đá lại xuất hiện một thân ảnh che ô, vị này là một nữ nhân, y trang sắc sảo, làn thu thuỷ, nét xuân sơn.
Nữ nhân thả bước trên cầu đá nhẹ lướt qua người Trường Nam, còn chậm rãi mở miệng:
“Kiếm đánh rất hay, nhưng còn chưa phải vô địch.”
Trường Nam cũng không dừng lại, nữ tử kia lại càng như thế, cả hai cứ lướt qua nhau như không có gì xảy ra.
Vị này là nhị hoàng tử, Lý Chiêu Anh.
Trường Nam cười trừ, lắc lắc đầu, cuối cùng hắn cũng dứt khoát rời đi, lại một lời cảnh cáo nữa, một hồi nhân sinh là như vậy, ngươi đã động vào vảy ngược của một con Dao Long, vậy thì cũng phải sẵn sàng trước khi nó nổi giận, đêm ngày mùng 5 tháng chạp năm 1023 lịch Vạn Chu, mang theo sự chán trường rời đi kinh đô Trường Nam bất tri bất giác lại sáng tạo ra một kiếm chiêu mới, kiếm này hắn đặt tên là “Danh sĩ chán trường”.
…
Ngoại ô Giang Quốc có một thành vực có tên là Hải Minh, là một trong ba thành vực thuộc huyện Hùng Dương quận Xích Nhai.
Thành Hải Minh vốn nằm ở dưới hai toà sơn phong cao lớn đứng song song với nhau, che chắn gió thổi từ hướng Tây Bắc và Đông Nam, làm cho thời tiết thành vực tuy đang trong mùa tuyết rơi song vẫn phần nào giảm bớt cái giá lạnh.
Thành Hải Minh có từng dãy lầu gác dựng san sát nhau, người dân sống tập trung bên dưới chân núi, đôi khi còn có một số lều trúc nằm ngang lưng núi, bên trên đỉnh núi là mây mù lượn lờ, hai đỉnh núi này thực cao không thể với!
Một ngày đầu xuân này, Trường Nam trên hông đeo trường kiếm, hông còn lại treo lấy một hồ lô rượu chậm rãi tiến vào thành, màn đêm đã sáng tỏ, tuyết đã rơi chậm dần, sau đó là không còn rơi nữa.
Mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, Trường Nam ngồi trên đỉnh lầu gác vỗ nhẹ hồ lô rượu sau đó mở nắp tu một hơi rượu ừng ực, vị rượu cay nồng từ từ chảy xuống huyết quản, Trường Nam hà ra một tiếng lấy tay lau một chút rượu bên khoé miệng nhếch miệng cười:
“Thần thanh khí sảng.”
Sau đó trên đỉnh lầu gác nọ xuất hiện một bóng hình thiếu niên hông dắt hồ lô rượu đang si mê múa kiếm, kiếm với người lại dưới trăng soi sáng tỏ, cảnh này hoạ nhân thánh gia cũng không thể điểm hết nét bút.
Thiếu niên múa kiếm, lại như muốn hái trăng, hái một đoá lưu nguyệt, tất định đáng giá, trăng phải nằm ở nơi đỉnh đầu hắn, nhất niệm hái nguyệt hà!
Cảnh này, ý này lại làm cho hắn nhớ đến một chút truyện xưa, vào một đêm trăng thanh gió mát của gần chục năm về trước, có một kiếm sĩ ngồi trên thuyền gỗ tay cầm hồ lô rượu xuôi dòng trên nước sông Hoàng Hà, thiếu niên ngồi trên mui thuyền theo hướng trăng sáng chỉ dẫn mà đi, sáo trúc ngâm vang, Hoàng Hà như trải qua một trận tịch mịch tang thương, đầu nguồn nước chảy trăm dặm siết, thuỷ thần Hoàng Hà nổi trận lôi đình.
Thế nhưng mà thiếu niên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu lại khiến cho thuỷ thần Hoàng Hà mặt xám như tro tàn khuôn mặt sầu khổ lui về đáy sông, thiếu niên nói:
“Để ta ngâm thơ ở đây, Hoàng Hà trong năm năm sẽ không phải chịu bất cứ đại nạn gì.”
Sở dĩ thuỷ thần lão gia lại sầu khổ là bởi vì lời nói của kiếm sĩ kia có ý nghĩa rằng hắn sẽ lưu lại trên Hoàng Hà thời gian là năm năm, mà ngay khi lão mới ngoi lên mặt nước lại nhìn tới thanh hoè mộc kiếm đặt ngang đùi thiếu niên lão biết rõ bản thân không thể đánh một trận với vị kiếm tiên kia, cho nên lão mới dứt khoát lui về.
“Lục địa kiếm tiên, trên sa trường có thể chém giết hàng vạn Luyện Khí Sĩ, lời đồn này quả không sai!”
…
Thuyền gỗ cứ thế trôi đi năm tháng trường hà, cho đến một ngày có một vị thư sinh nho nhã, một thân đạo bào màu trắng bước lên thuyền, lại lật sách nói:
“Tự thử tinh thần phi tạc dạ
Nghìn vạn sao trời nay đổi khác
Sơn Hà phủ kín tuyết phong lưu
Băng tâm ảo ảnh hồi bất hủ
Lữ khách sang sông trái phong vũ
Tứ ca nguyệt cầm hồng nhi tửu!”
Trường Nam vỗ vỗ hồ lô rượu, lại tu một ngụm nói:
“Tâm tư người đọc sách, Trường mỗ thật khó lòng đoán được.”
Thư sinh ngồi đối diện chống cằm nhìn nước sông còn đang chảy xuôi dòng nói:
“Lời đồn trên thiên hạ xuất hiện một vị lục địa kiếm tiên, hôm nay được chứng kiến tận mắt lòng ta như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trong thiên hạ lại có kiếm sắc như thế.”
Trường Nam uống rượu, bình thản nói:
“Kiếm sắc không ở chất liệu, kiếm sắc là ở người cầm nó!”
Thư sinh nhếch miệng cười nói:
“Vừa hay đây cũng là ý của ta!”
Thư sinh rời thuyền đi về hướng Ngọc Thụ Phong, trên đỉnh núi giấu trong mây trắng lượn lờ có một lão già tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng, xung quanh lão như có hoa nở xuân về, linh khí bát phương như đang được tẩm bổ.
Thư sinh đi tới đằng sau lão cũng ngồi xuống xếp bằng, lão tiên sư mở miệng nói:
“Thế nào?”
Thư sinh cũng dứt khoát mà trả lời:
“Còn chưa phải là đối thủ!”
Lão già cười lên ha hả nói:
“Tốt!”
…
Lại vào một ngày này, trên bầu trời có một nử tử kinh diễm tuyệt luân, khuynh nước khuynh thành đang ngự kiếm mà đi, nữ tử nhanh chân nhảy xuống Hoàng Hà, nước sông cuộn trào, thuỷ thần lão gia thần sắc cả kinh, đệ nhất kiếm tiên Lăng Vân Kiếm Tông, Chu Minh Hà!
Người đến trước, kiếm theo sau, nữ tử đứng ở mũi thuyền, phi kiếm lượn lờ, nhìn kiếm sĩ trước mặt nói:
“Tiểu nữ đệ tử Lăng Vân Kiếm Tông, nghe danh thiên hạ xuất hiện một vị lục địa kiếm tiên, không quản đường xá xa xôi một đường ngự kiếm phi hành từ Sở Quốc tới đây, chỉ mong được thử kiếm!”
Trường Nam vẫn còn đang trong hơi rượu mỉm cười nói:
“Được!”
Một trận đánh này, vị nữ kiếm tu kia bị bức phải dùng ra phi kiếm bản mạng, mà Trường Nam thì lại vô cùng thong dong, vừa đánh, lại vừa uống rượu, đánh cho đệ nhất kiếm tiên đạo tâm lung lay, nghi ngờ nhân sinh, nghi ngờ con đường kiếm đạo mà Lăng Vân Kiếm Tông đã khai sáng ra, rốt cuộc thiếu niên trước mặt hay tông môn, bên nào mới là con đường đúng đắn.
…
Năm năm ngồi trên Hoàng Hà, thiên kiêu khắp thiên hạ lần lượt tìm đến, nhưng mà kiếm sĩ chỉ một người, một thanh mộc kiếm, và một hồ lô rượu, lại đánh cho thiên kiêu từng người đạo tâm lung lay mà rời đi, lục địa kiếm tiên nay đổi tên thành lục địa đại kiếm tiên.
…
Cho tới một ngày, vị lão già tiên phong đạo cốt trên Ngọc Thụ Phong lúc trước xuất hiện, lão vô thanh vô tức không biết từ lúc nào đã ngồi ở trên thuyền gỗ mỉm cười nhìn Trường Nam, nhưng mà sâu thẳm trong ánh mắt vẫn là cái nhìn xa xăm:
“Đáng giá sao?”
Trường Nam nhìn lão già không nói.
Lão già lại tiếp tục mở miệng:
“Kiếm tiên a kiếm tiên, kiếm này không thể vá trời, cũng không thể ngăn sông, ngươi và phụ thân ngươi vẫn luôn cố chấp như vậy.”
Trường Nam bàn tay siết chặt mộc kiếm, nói:
“Văn Thánh lão tiền bối, còn xin thỉnh ngài vào ngày này của mười năm sau, trợ ta một mạng!”
Lão già được gọi là Văn Thánh lắc lắc đầu nói:
“Ngươi biết rõ là không thể.”
Trường Nam ánh mắt vẫn kiên định không nhanh không chậm nói ra:
“Đổi lại là trăm năm trấn thủ Vạn Cổ Trường Thành, thế nào?”
Chưa kịp để cho Văn Thánh lão già trả lời, trên bầu trời đã có một tiếng như lôi đình vạn chủng truyền ra:
“Chuẩn!”
Lão già nét mặt sầu khổ, nhìn khuôn mặt thiếu niên này lại không nhịn được mà nhớ đến ánh mắt năm xưa, một thân một kiếm bình thiên hạ, đánh cho nhân ma, yêu tộc phải lui khỏi lãnh thổ nhân tộc, thiên hạ Kiếm Thánh Trường Chinh.
Lão già nói:
“Thiên hạ gọi ngươi kiếm Tiên, ta gọi ngươi Thi Kiếm!”
Sau đó thân ảnh lão già nhạt dần rồi biết mất chỉ để lại thiếu niên ngồi trên thuyền gỗ làm bạn với rượu, trăng sáng soi cao trên đỉnh đầu, thiếu niên ngắm trăng, múa kiếm, ngâm ra một bài thơ:
“Quân bất kiến
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi
Quân bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi
Thuỷ thần phu tử, Văn Thánh lão gia, thương tiến tửu
Bôi mạc đình dữ quân ca nhất khúc
Thỉnh quân vị ngã khuynh ngã thính
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý
Đãn nguyện trường tuý bất phục sinh
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
Duy hữu ẩm giả lưu kì danh
Trần vương tích thì yến bình nhạc
Đấu tửu thập niên tứ hoan ước
Chủ nhân hà vi ngôn thiếu tiền
Kính tu cô thủ đối quân chước
Ngũ hoa mã, thiên kim cừu
Hô nhi tương xuất hoán mĩ tửu
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Đêm trăng gió mát, một bộ kiếm kinh mới được kiếm sĩ sáng tạo ra, kiếm kinh này có tên ba chữ “Thi Kiếm Hành.”
Đăng bởi | Toiladat |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |