Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 513 chữ

Thịnh Hề Nhan trả số bạc gấp ba lần giá thị trường, rồi quay về quán trà.

Không lâu sau, Tích Quy cũng quay về, còn mang theo bánh táo đỏ mới ra lò còn nóng hổi.

Thịnh Hề Nhan vội vàng mở giấy dầu, dùng khăn tay nhón một miếng bánh táo đỏ, cắn nhẹ một miếng.

Lớp vỏ ngoài thơm và giòn, tan ngay trong miệng, nhân bên trong nóng hổi, hương vị táo đỏ nồng nàn, bột táo mịn màng, còn có hương thơm ngọt ngào của hoa hồng, cắn một miếng, ngọt đến tận đáy lòng.

"Ngon."

Thịnh Hề Nhan giãn mày giãn mặt, vô cùng hài lòng.

Sống lại một đời, thật tốt.

"Muốn ăn không?" Thịnh Hề Nhan lại nhón thêm một miếng bánh táo đỏ, cong mày hỏi.

Tích Quy sững người một chút, hai tay nhận lấy: "Đa tạ cô nương."

"Tay nghề của quầy Chu gia quả thật không tồi, lần sau chúng ta lại mua ăn." Thịnh Hề Nhan vẫn còn thòm thèm ăn thêm một miếng nữa, rồi mới dùng khăn tay lau sạch vụn bánh trên tay.

Nàng đứng dậy đẩy cửa sổ của phòng riêng ra, trên đường lớn người đến người đi, xe cộ tấp nập, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong và tiếng cười đùa của trẻ con hòa quyện vào nhau, có chút ồn ào, nhưng lại tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Thịnh Hề Nhan như có điều suy nghĩ nói: "Về sau chắc chắn sẽ không sống tệ hơn bây giờ, ngươi nói có đúng không?"

Tích Quy: "..."

Nàng ấy không nhịn được nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Thịnh Hề Nhan. Ánh nắng chiếu vào làn da nàng mịn màng như tuyết đầu mùa, đôi môi đỏ mọng không tô son, đôi mắt hạnh long lanh đều toát lên vẻ kiều diễm khó tả.

Tích Quy cảm thấy dạo gần đây cô nương nhà mình dường như đã thay đổi không ít, nếu phải nói cụ thể thì chính là giữa hàng lông mày đã bớt đi phần dịu dàng đến mức tận cùng, thêm vào đó là một chút phóng khoáng, ngang tàng.

Tích Quy không phải là hạ nhân, năm nàng ấy năm tuổi đã bị phụ mẫu ruột bán đi, sau đó được Hứa thị mua về từ tay mẹ mìn để bầu bạn với con gái. Trong hầu phủ, nàng ấy không vướng bận điều gì.

"Cô nương nói đúng." Tích Quy đáp, "Cô nương đi đâu, nô tỳ cũng đi đó."

Trước đây cô nương không tranh không giành, nàng ấy cũng an phận thủ thường.

Nhưng nếu cô nương đã là người có chủ kiến, nàng ấy cũng không muốn bị bỏ lại.

Thịnh Hề Nhan quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng ấy. Tích Quy cũng không né tránh, mặc cho nàng quan sát.

Thịnh Hề Nhan mỉm cười, nói: "Ta đã đặt một ít đồ ở Bách Thảo Đường phía trước, ba ngày sau ngươi đến lấy giúp ta."

Bạn đang đọc Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm (Dịch) của Lâm Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27035127
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.