Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 557 chữ

Nàng vẫn giữ được bình tĩnh, đáp: "Tích Quy, chúng ta xuống thôi."

Thấy hai người biết điều như vậy, thái độ của hắn ta cũng dịu đi đôi chút, lùi lại nửa bước cho họ xuống xe.

"Chuyện gì vậy?"

Một giọng nói êm ái bỗng vang lên, lọt vào tai tất cả mọi người.

Tên Cẩm Y Vệ Thiên Hộ đang tỏ vẻ cứng rắn lập tức biến sắc, quay người chắp tay nói với người vừa đến: "Đốc chủ."

"Vương Thiên Hộ, có phát hiện gì không?"

Vương Thiên Hộ hơi cúi người, cung kính bẩm báo: "Đốc chủ, thuộc hạ ngửi thấy mùi máu tanh trong xe ngựa này. Đang định khám xét kỹ lưỡng."

Thịnh Hề Nhan nghiêng người, nhìn ra ngoài qua tấm rèm xe được vén lên. Nàng thấy một nam tử trẻ tuổi, phong thái thanh nhã như tiên giáng trần, mặc áo bào đỏ thêu hình kỳ lân. Chàng ta độ chừng hai mươi tuổi, lông mày như mực vẽ, môi đỏ như son, đôi mắt phượng xếch lên mang theo vẻ sắc bén như kiếm vừa ra khỏi vỏ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy e ngại.

Đây là...

"Mùi máu tanh?" Thanh niên thong thả đưa tay lên, nói: "Chẳng phải là ở đằng kia sao?"

Vương Thiên Hộ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy một gã nam nhân lực lưỡng đang ôm lấy bàn tay phải bê bết máu, run rẩy trả lời Cẩm Y Vệ tại một quầy thịt heo ở phía bên kia đường.

"Đốc chủ xin chờ một chút, thuộc hạ sẽ phái người đi hỏi." Vương Thiên Hộ cúi đầu, không dám nhìn thẳng, vội vàng ra hiệu cho thuộc hạ Cẩm Y Vệ.

Chẳng mấy chốc, tên Cẩm Y Vệ đang tra hỏi gã lực lưỡng kia được gọi đến. Hắn ta cung kính bẩm báo: "Đốc chủ, là hắn ta tự chặt vào tay mình. Vừa bị thương lúc Cẩm Y Vệ phong tỏa đường phố, chưa kịp băng bó."

Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra. Có lẽ lúc đang chặt thịt, nghe tin Cẩm Y Vệ phong tỏa đường phố, gã ta sợ quá nên chặt nhầm vào tay mình.

Vương Thiên Hộ gật đầu. Thảo nào đứng ở đây, mùi máu tanh lại nồng nặc hơn, so với lúc ở trong xe ngựa thì càng đậm hơn. Chắc chắn mùi hắn ta ngửi thấy lúc nãy là do bay sang.

Cũng đúng, bên trong chỉ có hai cô nương, làm sao dám chứa chấp người nọ!

Vương Thiên Hộ cúi thấp người hơn, chắp tay nói: "Là thuộc hạ đa nghi rồi."

Thanh niên vuốt nhẹ tay áo, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Đa nghi là chuyện tốt, nhưng đừng dây dưa, lãng phí thời gian."

Giọng nói ôn hòa vừa dứt, Vương Thiên Hộ càng cúi thấp người hơn. Hắn ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng đáp lời.

Kẻ kia bị thương nặng, bọn họ mới có cơ hội đuổi theo hắn ta đến đây. Nếu cứ chần chừ, để hắn ta nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thì phiền phức. Dù hiện tại đã đóng cửa thành, nhưng với bản lĩnh của kẻ đó, cũng không phải là không thể ra ngoài được.

"Đốc chủ anh minh."

Bạn đang đọc Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm (Dịch) của Lâm Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27035127
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.