Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi sẽ chịu trách nhiệm 1

Phiên bản Dịch · 430 chữ

Edit: Mốc

Ở trong lòng nàng, đã phẫn nộ đem tên hái hoa tặc chết tiệt này chửi mắng trăm nghìn lần.

Trên mặt, tất cả đều là vẻ mặt ai oán.

Không phải nàng không muốn nổi điên, mà là nàng đột nhiên phát hiện……

—–

“Ai! Ta nói động tác của ngươi có thể nhanh lên một chút được không!”

“Đại nữ hiệp của ta, ta làm ngay đây, ngươi có thể không cần giống như đòi mạng được không, cứ cách một lúc lại thúc giục một lần!”

Ngọc Hồ Điệp khom người dùng miệng ra sức thổi ngọn lửa, bàn tay còn không quên lật cá, miệng còn lảm nhảm nói: “Ta còn thật sự không hiểu, ngươi rốt cuộc là con tin ta bắt cóc hay là đại gia ta thỉnh về!”

“Ngươi không được quên, ngươi khi dễ ta!”

Tiếng la hét của Vương Manh Manh khiến Ngọc Hồ Điệp lập tức ném con cá trong tay, nhanh chóng lẻn đến bên người Vương Manh Manh che miệng nàng lại.

Thật cẩn thận nhìn chung quanh một hồi, sau khi xác định không có người, mới thở dài nhẹ nhõm, ai oán nói: “Vương đại nữ hiệp, ngươi có thể không cần phải lớn tiếng như vậy được không hả, ‘khi dễ ngươi’ nói như vậy thực dễ khiến người khác hiểu lầm a!”

“Buông ra!”

Vương Manh Manh bị che miệng, hai mắt trợn lên, căm tức nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp đầu đầy khói bụi rồi gật gật đầu, lời nói mơ mơ hồ hồ thoát ra từ các kẽ ngón tay: “Chẳng lẽ ta nói sai sao!”

“Sai thì quả thật không sai!”

Sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Ngọc Hồ Điệp mới buông tay ra khỏi miệng Vương Manh Manh.

Trên mặt, vẻ ai oán lại càng sâu.

Thở mạnh, thốt ra một câu: “Nhưng ta cũng không phải cố ý mà.”

“Không phải cố ý ?”

Còn không đợi Ngọc Hồ Điệp thanh minh hết, Vương Manh Manh liền trực tiếp ngắt lời hắn.

Trong mắt, cũng nhanh chóng chứa đầy nước mắt.

Đầu lại quay sang một bên, cánh tay nhân tiện đưa lên, che mặt mình, thanh âm ai oán mà run run từ sau cánh tay truyền ra: “Ngươi nói một câu ‘không phải cố ý’, thì không cần phải chịu trách nhiệm sao?”

Nghe Vương Manh Manh nói, Ngọc Hồ Điệp cảm thấy mình muốn khóc quá, một lúc lâu sau, cắn cắn răng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Bạn đang đọc Hái Hoa Tặc Đừng Chạy của Kim Bạc Bạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.