Khai mở ba đan điền
Trong khi bị xách cổ chạy như bay thì Bá Độn cũng đã biết.
Ở cái thế giới này huyền huyễn này, khi tròn tám tuổi thì mọi người sẽ được thức tỉnh thiên phú.
Mà biểu hiện của sự thức tỉnh chính là cái dòng khí chạy tung tăng như lời vị mẫu thân đã nói.
Thiên phú rất quan trọng, nó được xem như là cốt lõi của mọi võ giả nếu muốn tu luyện nội tu vi.
Nội tu vi càng cao thì mức độ cường hoá thân thể càng nhiều, cũng như khả năng điều động thiên địa năng lượng càng mạnh.
Khi có biểu hiện thức tỉnh thì bất kỳ ai cũng cần có sự hỗ trợ của gia tộc hoặc tông môn.
Những thế lực này sẽ dùng một cái trận pháp hội tụ nguyên khí nhằm giúp cho họ khai mở đan điền.
Nơi đặt cái trận pháp đấy được gọi là Thức tỉnh đài.
Nếu không có sự trợ giúp của thức tỉnh đài thì phải làm sao?.
Đương nhiên người đó sẽ phải từ từ hấp thu thiên địa linh khí cho đến khi đủ để khai mở đan điền thì thôi.
Chỉ những người đã khai mở được đan điền thì mới gọi là võ giả.
Mà những võ giả tự khai mở đan điền thì thường gặp rất nhiều vấn đề thiếu sót.
Họ chẳng những tu luyện chậm hơn võ giả khác mà còn thiếu hoàn hảo ở trong đan điền.
Đan điền của họ đa phần sẽ có diện tích rất nhỏ, hoặc là hình dáng bị biến dạng.
Nó chắc chắn là làm ảnh hưởng xấu đến con đường tu luyện sau này.
Bởi vậy gia tộc, tông môn, bang phái hay các dạng thế lực khác có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn ở trong thế giới này.
Một người tự do muốn được trợ giúp thức tỉnh thiên phú thì phải đầu nhập vào, hoặc là bán mình làm nô vĩnh viễn.
Hiểu được điều này khiến cho Bá Độn thở ra một hơi dài.
Ít nhất cậu cũng được ở trong một cái tông môn đàng hoàng, đúng kiểu phú nhị đại luôn.
Dù cảm thấy may mắn nhưng tình cảnh bây giờ của cậu thì chẳng có chút may mắn nào.
“Ấy ấy… Sắp đụng rồi”.
Tiếng la oai oái của cậu đã khiến đám sư huynh sư tỷ ở trên đường chú ý tới.
Cả đám hứng chí bừng bừng mà bật mod đuổi theo phía sau.
Chẳng biết vị mẫu thân xinh đẹp này có thiên phú là gì nữa?.
Mỗi khi cô nàng chạy thì ở phía sau lưng huyễn hoá ra một đôi cánh chim.
Đôi cánh này khá xinh đẹp với những chiếc lông màu trắng y như cánh đại bằng tuyết.
Mỗi bước chạy của cô giống như đạp trên cơn gió ấy, nhẹ nhàng và linh hoạt.
Tuy vậy khả năng lạng lách đánh võng của cô mới thực sự là điều đáng nói ở đây.
Mỗi lần sắp đập mặt vào tường thì cô nàng mới chịu bẻ lái đổi hướng.
Cũng chính vì thế mà Bá Độn nhà ta mới la oai oái lên ấy chứ.
“Hihi… Thật là vui”.
Mặc kệ cậu có la hét như thế nào thì vị mẫu thân xinh đẹp cũng chỉ chú tâm vào thú vui của mình.
Đám sư huynh sư tỷ ở phía sau lúc này mới cho thấy tinh thần đồng đội, “một con ngựa đau, cả tàu rượt đuổi”.
“Sư nương bắt nạt con nít kìa mọi người ơi”.
“Sư nương quá dã man rồi”.
“Mau cứu lấy tiểu sư đệ”.
Thế rồi cả đám thông đồng với nhau mà chung tay hành động.
Một toán vượt qua tường với ý đồ chặn đầu, một toán khác phóng ra kỹ năng công kích tầm xa.
“Đoạn chỉ hoàng lôi”.
“Ngưng thuỷ phi đạn”.
“Liệt hoả cầu bay”.
Ầm ầm ầm… .
Hàng loạt công kích từ phía sau hướng tới lưng của mẫu thân xinh đẹp.
Thế nhưng cô nàng giống như có con mắt ở sau, chỉ vài đường cơ bản đã né được tất cả.
“Hihi… Đám nhóc các ngươi lại muốn ăn đòn rồi phải không?”.
Cô nàng rẽ nhanh vào một lối đi.
Tiếp đó là ra chân thật nhanh khiến cho cả đám đuổi theo bị té lăn quay.
Bá Độn định nhắc nhở những chẳng còn kịp nữa rồi.
Dù vậy đám sư huynh sư tỷ này đông như quân nguyên ấy.
“Thạch thổ khoá trụ”.
“Mộc đằng quấn quanh”.
“Cự ngưu húc quyền”.
“Đại xà táp trảo”.
Hai người khống chế, phối hợp cùng hai người tấn công.
Chỉ cần nhìn vậy thôi đã biết cái tông môn này bồi dưỡng đám đệ tử xuất sắc như thế nào rồi đấy.
Thế nhưng chắc là do cấp bậc tu vi chênh lệch quá nhiều nên mẫu thân xinh đẹp dễ dàng phá vỡ trói buộc.
Khi hai vị sư huynh sắp đánh tới thì cô nàng đã dùng một tay hoá giải lực đạo của họ.
Tiếp đến là cảnh phản kích không khác gì bạo hành trẻ em.
Một tên bay vút lên cành cây rồi treo ở trên đấy luôn.
Một tên văng ra chỗ bụi hoa.
Hai tên sư huynh dùng chiêu khống chế thì nằm thẳng cẳng đo đường.
Chẳng biết có đau không chứ vị mẫu thân này ra tay chẳng chút lưu tình.
Không để bản thân bị bao vây.
Cô nàng tiếp tục xách cổ Bá Độn chạy loanh quanh khắp trong tông môn.
Cũng chính vì vậy mà cậu mới có cơ hội quan sát thật kỹ mọi thứ.
Diện tích của cái tông môn này khá là lớn, với nhiều khu vực khác nhau.
Khu vực tu luyện là nơi mỗi buổi sáng sớm tất cả phải tập trung để thổ nạp thiên địa linh khí.
Khu vực lôi đài dùng cho việc tỷ thí và trao dồi kỹ năng - chiêu thức.
Khu vực giảng dạy là một cái quảng trường lớn, nó được dùng cho việc tham ngộ lý thuyết.
Khu luyện thể với nhiều loại dụng cụ tập luyện thân thể.
Khu luyện đan, luyện khí, học trận pháp, tàng kỹ lâu, dược lâu, bảo khí lâu, vv… .
Ngoài ra còn có một khu ký túc xá hào nhoáng dành cho việc sinh hoạt của mọi người nữa.
Sau một hồi rẽ trái nấp phải thì mẫu thân xinh đẹp cũng đã hạ gục gần hết đám sư huynh sư tỷ.
Khi này cô nàng mới ung dung xách cổ Bá Độn đi đến khu giảng dạy.
Ở giữa cái quảng trường rộng lớn của khu giảng dạy có một cái bệ đá thật to.
Xung quanh bệ đá có dựng cả chục cái trụ to lớn, chúng đều có khắc ký tự chằng chịt.
Đám ký tự trên thạch trụ được liên kết với cái trận pháp dưới bệ đá.
Toàn bộ trận pháp hội tụ vào trung tâm của bệ đá.
Nơi đó có một cái vòng tròn và được đặt cho một gối lót mông.
Đó chắc là mắt trận ấy mà.
Bá Độn bị cô nàng đặt ngồi ngay trên cái gối.
“Tiểu Bá con nghe kỹ nha”.
“Mẫu thân sẽ khởi động thức tỉnh đài để giúp con khai mở đan điền”.
Vừa nói cô nàng vừa khoa tay múa chân để chỉ dẫn ở trên người cậu.
“Đầu tiên con sẽ cảm thấy ở trong người xuất hiện nhiều luồng khí nóng ấm”.
“Lúc này con phải tập trung tinh thần mà dẫn bọn chúng chạy về chỗ này”.
Cô nàng chỉ vào dưới rốn của cậu.
“Phải nhớ là dẫn hết tất cả vào chỗ này thì mới mở được đan điền nha”.
“Khi đó sẽ có chút đau nhưng con phải cố mà chịu”.
“Cứ yên tâm đi không có chết đâu mà sợ”.
Vẻ mặt tinh nghịch của cô nàng giờ đã trở nên nghiêm túc.
Xoa xoa cái đầu cậu xong thì cô chạy thoắt xuống khỏi thức tỉnh đài.
Bên dưới đài thức tỉnh có một cái lỗ to tròn, nơi đó chính là chỗ để nạp nhiên liệu cho trận pháp.
Cô lấy từ trong túi ra rất nhiều viên đan dược màu trắng, chúng vừa to lại vừa tròn.
Đặt hết vào trong cái lỗ ấy, tiếp đến cô mới đặt tay vào dấu bàn tay ở bên cạnh và truyền nguyên khí để khởi động.
Ngay lặp tức cả thức tỉnh đài sáng lên.
Chưa hiểu cái mô tê gì thì Bá Độn gặp phải biến cố đầu đời.
Trận pháp thức tỉnh chẳng báo chẳng rằng đã truyền ngay vào trong người cậu hàng loạt luồng khí.
Đám khí này chạy lung tung beng khắp mọi ngõ ngách khiến cơ thể cậu giống như bị bơm hơi căng đầy.
Chưa kịp định thần thì cảm giác đau nhức đã truyền đến não bộ.
Chẳng còn cơ hội cho Bá Độn phản đối nữa.
Cậu nhớ lại lời của vị mẫu thân xinh đẹp chỉ dạy trước đó.
Nhắm mắt lại rồi tập trung tinh thần vào bên trong thân thể.
Ban đầu cậu chẳng biết phải làm cách nào để dẫn dắt đám khí đó đây.
Thế nhưng giống như cái trận pháp còn có thêm chức năng hỗ trợ ấy.
Cậu nhanh chóng biết cách khống chế các dòng khí theo suy nghĩ của bản thân.
Cậu từng bước dẫn dắt và tập trung chúng chảy về phía bụng dưới.
Thế nhưng chẳng biết tại sao mấy luồng khí ấy lại tự ý chảy ngược về giữa ngực và lên đầu.
Lúng túng một chút vì chẳng có giống lời mẫu thân chỉ dẫn.
Trong tình huống đó não Bá Độn nhảy số nhanh.
Cậu bỗng nhớ lại ở trong mấy cái truyện có vụ ngưng tụ đan điền giống như thế này.
“Trời đất. Sao phải làm khó nhau như vậy cơ chứ!?”.
“Xem ra tình huống của mình đã rẽ sang đường núi rồi”.
“Để nhớ lại xem. Đan điền là cái gì đây ta?”.
“Hình như thượng đan điền ở chỗ mi tâm, trung đan điền ở giữa hai vú”.
“Còn cái hạ đan điền thì ở ngay dưới phần rốn thì phải”.
Là một fan cực mạnh của mấy truyện tu luyện nên cậu dễ dàng xác định đúng vị trí của ba cái đan điền.
Không cố chống cự lại dòng chảy nguyên khí.
Bá Độn tập trung thu gom các luồng khí rời rạc rồi mang chúng tụ vào dòng nguyên khí ấy.
Cơ thể cậu dần dần thoát khỏi tình trạng căng phồng.
Đứng ở bên ngoài bệ đá, mẫu thân xinh đẹp nhìn thấy rõ tình trạng trong thân thể của cậu.
Cô nàng cảm thấy thật hoảng loạn.
Từ trước giờ đây là việc chưa từng xuất hiện khi tiến hành thức tỉnh.
Thế nhưng chẳng để cô phải sợ hãi.
Ba người đàn ông khi trước đã tức khắc bước ra từ trong cái khe không gian rồi đến cạnh cô.
Họ cũng biết mọi chuyện ở đây rồi.
Bắt tay ngay vào công việc, người đàn ông uy nghiêm phân phối nhiệm vụ rõ ràng.
“Tam đệ, đệ phải duy trì nguyên khí liên tục cho trận pháp”.
Vị tam thúc cầm cái đỉnh thuốc bước tới chỗ lỗ tròn.
Ông lấy ra cả đống đan dược màu trắng rồi bỏ vào trong đó.
“Nhị đệ mau đi tìm Thất trưởng lão đến đây”.
“Chúng ta cần ông ấy quản lý trận pháp, không được để cho nó xảy ra bất kỳ sai sót nào”.
Người đàn ông bình dị lập tức biến mất tại chỗ.
“Sư muội, muội mau ra chặn đám nhóc kia lại”.
“Đừng để chúng làm cho Tiểu Bá phân tâm”.
Cô nàng gạt nước mắt rồi quay đầu chạy ra ngoài để chặn đám sư huynh sư tỷ đang đuổi tới kìa.
Tình huống ở quảng trường lập tức được ổn định lại mà không xuất hiện chút bất ngờ nào.
Điều kiện ở ngoại giới đã trở nên tuyệt hảo thì Bá Độn chẳng có gì để bận tâm nữa.
Cậu bình ổn hô hấp và duy trì tình trạng tập trung để kiểm soát thân thể.
Nước ở chỗ cao chảy về vùng thấp.
Dòng nguyên khí tự động tụ lại ở ba chỗ đan điền.
Dạng khí chúng từ từ gia tăng mật độ rồi trở nên nặng dần.
Ví như bong bóng bị châm ra cái lỗ.
Bụng dưới của Bá Độn vang lên một tiếng phốc rất khẽ.
Dòng nguyên khí tức khắc nối liền với cái lỗ đấy, rồi nhanh chóng mở rộng nó ra.
“Khai mở thành công hạ đan điền rồi”.
Vị tam thúc đứng ở gần nhất mừng rỡ thốt ra lời.
Bởi lượng lớn nguyên khí phải chảy vào bên trong hạ đan điền nên dòng nguyên khí trở nên yếu bớt.
Tam thúc cùng người đàn ông uy nghiêm phản ứng cực nhanh.
Không nói lời dư thừa, họ đặt tay vào bệ đá và truyền nguyên khí.
Về phần cái lỗ tròn chứa đống đan dược màu trắng thì luôn đầy tràn.
Dòng nguyên khí một lần nữa được phục hồi mật độ y như cũ.
Áp lực đè nặng lên thượng và trung đan điền tiếp tục được duy trì.
Chẳng biết từ khi nào mà ở trên quảng trường đã xuất hiện thêm một người nữa.
“Bá nhi, con phải phân ra một sợi tinh thần tiến vào bên trong hạ đan điền”.
“Cố gắn dùng dòng nguyên khí đang rót vào để nông rộng nó ra lớn nhất có thể”.
Người vừa mới xuất hiện ấy đã chỉ dạy ngay cho cậu yếu quyết của việc thức tỉnh.
Người ấy là một ông lão có mái tóc màu muối tiêu.
Đôi mắt của ông sáng ngời không giống như của một người già.
Thân hình ông khá là phát tướng, nhìn có vẻ hơi mập một chút.
Chiều cao của ông cao tầm một mét sáu gì đó.
Trên người thì mặc một bộ trang phục của tông sư.
Nó có màu vàng kim với mấy cái hoạ tiết kim sí đại bàng trông rất là oai phong.
Ông lão đứng ở đó nhưng bàn chân lại chẳng có chạm đất, ông đang lở lửng như bay ấy.
Đám đệ tử khi nhìn thấy ông thì chấp tay cúi đầu chào.
“Bái kiến sư tổ”.
Ông gật đầu đáp lại nhưng ánh mắt thì vẫn tập trung vào trên người Bá Độn.
Nghe theo lời chỉ dạy của ông, cậu bắt đầu thử phân tách tinh thần ra.
Cũng giống như việc tay trái vẽ hình tròn mà tay phải vẽ hình vuông ấy.
Một mặt Bá Độn dòm ngó dòng nguyên khí, mặt khác cậu tập trung vào bên trong hạ đan điền.
Dòng nguyên khí được rót vào giống như dòng nước được đổ vào trong cái bong bóng.
Chúng chạm vào đáy đan điền rồi văng ra tán loạn.
Chúng khiến cho hạ đan điền căng ra chứ chẳng có tác dụng nông rộng gì cả.
Bá Độn cũng chẳng biết phải làm thế nào?.
Cậu cố gắn gom chúng lại nhưng ở trong cái không gian chặt hẹp này thì không có giống ở bên ngoài.
Mỗi khi gom lại được thì dòng nguyên khí ấy lại đổ vào rồi đánh cho chúng văng ra tán loạn.
“Không được. Cứ như thế này thì sao điều khiển được cơ chứ?”.
Bá Độn âm thầm tính toán.
Ở bên ngoài, ông lão cùng những người khác đều biết rõ cái khó khăn của cậu lúc này.
Thế nhưng họ không có ý định chỉ dẫn hay ra tay trợ giúp.
Đôi khi ngộ tính của một võ giả còn quan trọng hơn tu vi của họ.
Bởi thế tất cả mọi người im lặng chờ xem mất bao lâu để cậu có thể tìm ra biện pháp giải quyết.
Cũng không để cho họ phải chờ lâu.
Bá Độn nhớ tới cảnh ngày nhỏ thò tay vào trong lu rồi quậy cho dòng nước tạo thành xoáy hình phễu.
Khi dòng nguyên khí bên trong hạ đan điền biến thành cái xoáy thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rồi.
Xoáy nguyên khí liên tục va chạm vào vách đan điền, dần dần khiến cho nó bị nông ra từ từ.
Ông lão cùng những người khác ở bên ngoài cảm thấy ngạc nhiên cực độ.
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn cậu đã tìm được đúng cách mà khống chế dòng nguyên khí đấy rồi.
“Sí sí sí… Thật là thông minh”.
“Ngộ tính của Bá nhi có thể xem như đứng đầu trong tông môn chúng ta rồi đấy”.
Bằng vào cái thời gian lĩnh ngộ ấy, các sư phụ trong tông môn sẽ biết được ngộ tính của cậu.
Căn cứ theo mức ngộ tính mà mỗi đệ tử sẽ được bồi dưỡng sao cho phù hợp.
Việc đó sẽ tránh tình trạng lãng phí tài nguyên cũng như phá hư tiền đồ đệ tử.
Ví như ngộ tính ngu độn thì chỉ nên học những chiêu thức tự vệ bình thường.
Bởi khả năng lĩnh ngộ của họ tối đa chỉ là nhập môn mà thôi.
Còn những đệ tử thông minh thì có thể học tuyệt kỹ hay là bí kỹ.
Bồi dưỡng như vậy sẽ tránh được việc phí hoài thời gian tu luyện khi tham ngộ chiêu thức mà không có hiệu quả.
Giữa quảng trường giờ đây có hàng trăm đệ tử cùng mấy chục vị sư phụ.
Tất cả bọn họ không có chút đố kỵ mà tỏ ra rất là vui mừng.
“Tiểu sư đệ đúng thật là yêu nghiệt mà”.
Một tên sư huynh khác thì thầm.
“Tên nhóc đấy thường cùng ta rình coi đám sư muội múa kiếm”.
“Chắc bữa nay khai khiếu nên ngộ được chiêu gì ấy”.
Một vị sư tỷ tỏ ra ghét bỏ tên sư huynh vừa nói nên trêu.
“Thằng quỷ nhỏ đấy không phải giỏi quậy phá giống đám các ngươi à?”.
Tên sư huynh ấy còn chưa nhận ra giọng mỉa mai nên gật đầu đồng ý.
“Đúng đúng… Tiểu sư đệ giỏi giống ta vậy?”.
Cả đám xì xào nhưng chẳng ai lớn tiếng làm ồn.
Thời gian dần trôi.
Khi mà Bá Độn còn đang cố nông rộng hạ đan điền, thì thượng và trung đan điền đã xuất hiện dấu hiệu muốn khai thông.
Lúc này người đàn ông bình dị cùng với hai người phụ nữ khác nhanh chân bước đến bệ đá, họ bắt đầu truyền nguyên khí hỗ trợ.
Thất trưởng lão sau khi được tìm đến cũng đã cẩn thận quản lý trận pháp từ lúc nào.
Răng rắc… .
“Trung đan điền đã được mở”.
Không lâu sau đó thì tiếng răng rắc còn lại cũng đã vang lên.
“Sí sí sí… Tuyệt”.
“Bá nhi của ta có được thiên phú nghịch thiên, tám tuổi khai mở cả ba đan điền”.
“Sí sí sí… Trong thiên địa này còn có ai được như đồ tôn ta đây”.
Tiếng cười của ông vang vọng khắp đỉnh núi.
Thế nhưng vừa dứt tiếng cười thì ông lão đã đánh ra vô số pháp quyết gì đó.
Cả đỉnh núi được bao bọc trong màn sáng màu vàng kim, đây chắc là kết giới phong toả.
Như hiểu được ý của ông lão, mấy chục vị sư phụ thoắt cái biến mất.
Một vài đệ tử lớn tuổi cũng nhanh chân chạy ra ngoài.
Đám đệ tử còn lại thì chia nhau tạo thành từng vòng bảo vệ.
Cả tông môn giờ tiến vào tình trạng giới bị cấp cao nhất.
Ông lão phất tay kéo người đàn ông uy nghiêm ra khỏi bệ đá.
Dòng nguyên khí hùng hậu màu vàng kim của ông ấy đã thay thế vào chỗ đó.
Người đàn ông uy nghiêm biết mình phải làm gì.
“Từ hôm nay Thiên Thú Tông tạm thời phong môn để xử lý nội bộ”.
“Các vị… mong rằng hãy cho chút mặt mũi mà rời đi đi”.
Âm thanh hùng hồn của vị trưởng môn Thiên Thú Tông vang khắp mọi ngõ ngách.
Dứt lời có mấy bóng đen lao vụt xuống núi, một số khác thì lui lại xa xa để quan sát.
Đám người này chính là những mật thám của các thế lực khác.
Đây là việc chẳng có cách nào tránh được.
…
Cám ơn các bạn đã ủng hộ.
Còn tiếp...
Đăng bởi | HocBa202x |
Thời gian | |
Cập nhật |