Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất khả năng làm mẹ

Tiểu thuyết gốc · 3711 chữ

6 giờ tối sau khi ăn cơm xong, tôi nói với cha mẹ mình:

-Thưa cha mẹ! Con có chuyện muốn nói:

Tôi quỳ xuống trước mặt cha mẹ mình ,hít một hơi thật sâu kiên định nói:

- Xin phép cha mẹ cho con được phép ly hôn với anh Trung.

Một bầu không khí yên lặng bao trùm toàn bộ ngôi nhà. Mẹ và em trai tôi nét mặt đầy kinh ngạc, còn cha tôi thì nét mặt sa sầm giận dữ. Ông đập bàn một cái" rầm" rồi gằn lên từng chữ với tôi:

- Hoang đường ! Chỉ có loại phụ nữ mất nết ,lăng loàn mới chủ động bỏ chồng như vậy.Mày xem suốt 2 năm qua thằng Trung nuôi mày ăn học, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi thì muốn bỏ rơi nó sao? Đúng là gia môn bất hạnh mới đẻ ra một đứa con gái như mày.

Nói rồi ông quay sang mẹ tôi quát lớn:

- Đây là đứa con gái mà bà và thằng Huy từng van xin tôi cho nó lên Sài Gòn học đại học đó,học ngoại ngữ hàng Tây hàng Tàu mang mấy thứ hư hỏng xấu xa này rồi giờ đòi bỏ chồng. Lúc trước bà nghe lời tôi , đợi nó đủ 18 tuổi rồi kiếm mối nào được được gả quách cho xong thì giờ yên cửa yên nhà rồi. Đồ con gái hư gái thúi.

Mẹ tôi ôm tôi khóc, bà nói:

- Con ơi là con, chỉ có gái hư mới bỏ chồng thôi con. Thằng Trung là người tốt, nó lo cho con ăn học tử tế, rồi còn muốn kiếm việc cho con, với gia đình bên vợ cũng kính trọng cha mẹ, thương em trai con như em trai nó, con đừng một phút bốc đồng mà nói những lời ngu xuẩn như vậy. Con mau xin lỗi cha con đi,rồi gọi điện cho thằng Trung nói nó rước con về. Ngoan đi con.

- Con về là để thông báo việc ly hôn với cha mẹ . Ý con đã quyết mong cha mẹ tôn trọng.

"Chát" "chát" 2 tiếng tát giòn tan rơi vào 2 bên má tôi.

- Khốn nạn! Đi ăn học rồi bày đặt " tôn trọng" , "tôn trọng ". Một là mày quay lại với thằng Trung , 2 là tao từ mặt mày, mày còn cứng đầu cứng cổ nữa thì đừng có trách tao lấy roi mây đánh mày.

Dưới sự quyết tâm của tôi, cha tôi không thể thay đổi được , ông đành sử dụng bạo lực với tôi. Từng trận roi mây rơi xuống lưng của tôi, tiếng roi mây vun vút xé gió quất xuống, chiếc áo sơ mi rách toang, da thịt tôi bị xé ra từng miếng từng miếng theo tiếng đánh của cha tôi, máu nhuộm đỏ chiếc áo trắng tôi đang mặc. Mẹ và em trai tôi lao đến kéo cha tôi ra nhưng ông vẫn kiên quyết quất roi xuống lưng tôi, họ càng ngăn cản thì cha càng quất mạnh hơn . Tôi không biết là mình phải chịu bao nhiêu trận roi quất xuống như vậy thì cảm nhận ở phía sau lưng tôi có một cánh tay ôm tôi lại, tôi không còn cảm giác đau nữa, khi cha tôi định vụn roi xuống thì ông khựng người lại, tôi nghe tiếng chồng tôi nói trong tức giận:

- Cha không được quyền đánh vợ con như vậy, cha biết nếu làm thế có ngày sẽ chết người không?

- Con tránh ra, con có biết nó muốn bỏ con không Trung? Cha phải dạy lại đứa con gái mất nết này, nếu không sau này nó sẽ bôi tro trét trấu lên mặt cha,tổ tiên nhà cha.

- Là vì con sai, nên vợ con mới nói thế, cha có đánh thì đánh con đi, cô ấy không có lỗi gì cả.

Lúc này cả nhà tôi im lặng nhìn tôi và anh, anh ôm tôi khóc nức nở, anh nói:

- Xin lỗi em! Tất cả là anh ngu xuẩn không nhận rõ tình cảm của anh nên mới để em đau khổ trong suốt một khoảng thời gian dài, anh hứa từ nay về sau sẽ yêu thương em hết lòng, anh không hề thương hại em mà anh yêu em từ tận sâu trong tim anh.

Tôi không còn có cảm giác xúc động trước những lời yêu thương mà anh nói nữa , mà ngược lại tôi thấy đau dữ dội ở phần bụng dưới và tôi cảm nhận thân dưới đang có một chất lỏng ấm chảy ra , mắt tôi tối sầm lại trong vô thức nghe tiếng gọi hốt hoảng của anh và mẹ tôi.

Tôi tỉnh dậy một lần nữa thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng xoá đầy mùi thuốc khử trùng. Đầu óc của tôi vẫn còn choáng váng,tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của mẹ tôi và anh ở ngoài cửa, vùng bụng dưới của tôi vẫn còn ê ẩm và đau nhói. Cánh cửa phòng được đẩy ra, anh với ánh mắt đỏ hoe và ngấn nước vội vàng đi về phía tôi, anh nắm tay tôi nói:

- Em thấy trong người sao rồi? Còn đau chỗ nào không em?

Tôi mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng hỏi anh:

- Em bị sao vậy? Tại sao bụng dưới của em lại đau quá ?

Anh nắm lấy tay tôi rồi đưa lên miệng mà hôn ,giọng anh run run nói:

- Không sao đâu, em chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, nghỉ ngơi vài hôm là em khoẻ lại hà. Em ở đây để anh gọi y tá đến thay dịch truyền cho em.

Nói rồi anh lại quay đi mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc anh đi tôi mơ hồ thấy được giọt nước mắt còn chảy ra khoé mắt của anh. Tôi biết anh đang dấu tôi một điều gì đó về sức khoẻ của tôi,tự dưng tôi thấy mình hoang mang quá, chả lẽ tôi bị mắc bệnh nang y hay sao?

Trong lúc tôi còn lúng túng không biết như thế nào thì cánh cửa phòng tiếp tục mở ra, lần này mẹ chồng tôi bước vào. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và sắc sảo, bà đối với đứa con dâu như tôi cũng không gọi là thân thiết nhưng cũng không quá mức lạnh nhạt ,lúc đầu khi anh muốn lấy tôi , thì bà cũng có chút không ưng bụng lắm vì tôi còn trẻ quá lại còn đi học chỉ sợ anh lấy tôi rồi lại phải bỏ công sức ra mà chăm sóc ngược lại cho tôi.Nhưng trải qua 2 năm nhìn thấy tôi yêu thương chăm sóc anh từng miếng cơm , manh áo bà rất hài lòng, nên khoảng cách mẹ chồng nàng dâu lại được kéo gần lại hơn. Mẹ bước đến nhìn tôi bà nắm tay tôi rồi nói:

- Con thấy trong người như thế nào rồi ? Khoẻ hơn chưa?

- Dạ con thấy đỡ hơn nhiều rồi mẹ! Ai đưa mẹ đến đây vậy? Con lại làm phiền mẹ rồi!

Nghe tôi nói đến đây thì bà thở dài, bà nói tiếp:

- Thằng Trung nó có nói cho con nghe về tình trạng sức khoẻ của con chưa? Thiệt tình. Lúc 2 đứa chuẩn bị làm đám cưới có đi khám tiền hôn nhân chưa?

Tôi có chút ngơ nhưng vẫn đáp:

- Dạ có mẹ! Sức khoẻ vẫn tốt ạ!

Nói đến đây bà tròn mắt nhìn tôi nói tiếp:

- Tốt sao? Con trai của mẹ thì chắc chắn tốt rồi, còn riêng con thì mẹ không tin đâu?

- Sao mẹ lại nói vậy ạ?

- Mẹ nghĩ cái tử cung của con có vấn đề thì đúng hơn, nên con mới mang thai ngoài tử cung gây vỡ , phải cắt bỏ 1 bên buồng trứng trái.

Những lời mẹ nói như những tiếng sấm vang dội bên tai tôi, tôi nằm chết trân tại chỗ, rồi mẹ chồng lại hỏi tiếp:

- Có phải trước khi lấy thằng Trung con đã từng nạo phá thai hay không? Nên cái tử cung mới hỏng bét như thế nên thai không di chuyển vào trong đấy được.

Trời ơi! Tôi không ngờ mẹ chồng tôi lại có thể dùng những lời nói độc ác như vậy mà nói với tôi, bà không có sự đồng cảm của những người phụ nữ với nhau , tai nạn xảy ra thì bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Tôi uất ức , muốn nói lại với bà nhưng có thứ gì đó nghẹn ở cổ khiến tôi lặng im. Đến đây bà nói tiếp:

- Đúng là bây giờ không tin được vào ai cả , con có biết bây giờ tỷ lệ mang thai của con chỉ còn 30% thôi không? Thằng Trung là con trai độc đinh của dòng họ, nó mà tuyệt tự thì mẹ sau này trăm tuổi già cũng không thể nhìn mặt ông bà tổ tiên dưới suối vàng được. Bây giờ có 2 cách để con lựa chọn:

1/ Thằng Trung và con ly hôn, mẹ cưới vợ khác cho nó

2/ Con vẫn là vợ của nó nhưng phải chấp nhận cho nó ra ngoài kiếm con .

Khi mẹ chồng vừa dứt lời thì anh bật mạnh cửa bước vào, giận dữ nói với mẹ:

- Mẹ! Sao mẹ lại có thể nói chuyện một cách vô đạo đức như vậy. Mẹ không an ủi vợ con thì thôi giờ mẹ lại muốn vợ chồng con chia tay sao mẹ? Tú không làm gì có lỗi với con hết. Chúng con sẽ sống bên nhau. Mẹ đừng làm phiền đến vợ chồng con nữa.

-Mày! Đồ thằng con bất hiếu, mày có vợ rồi thì quên công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ sao? Nó không mang thai được nữa , mày muốn cả đời mày tuyệt hậu, chết rồi cũng không có ai để tang sao? Nếu mày không bỏ nó được ,mẹ cũng không ép mày nhưng mày phải có được một thằng con trai để thờ cúng tổ tiên cho dòng họ.

-Mọi người im hết đi ( tôi gằng lên trong oán hận) nói tiếp:

-.Đơn ly hôn con đã ký rồi, chỉ cần anh Trung ký nữa là xong. Còn điều này con muốn nói với mẹ ,con không phải là loại gái dễ dãi, hay phá thai như mẹ nói.Anh Trung là người đàn ông đầu tiên của con, tuy gia đình con nghèo thật nhưng chuẩn mực của một người phụ nữ, lễ giáo ,gia phong thì con được giáo dục rất kỹ, con mong mẹ suy nghĩ thật kỹ rồi hãy phán xét người khác.Mẹ có nghe câu : " nghiệp từ miệng mà ra " chưa mẹ?

Anh Trung nghe những lời tôi nói xong thì mặt đỏ bừng vì giận dữ, anh hét lớn với mẹ:

- Mẹ ! Tại sao mẹ lại độc ác vậy hả? Mẹ có còn là con người không?

" Chát" , mẹ giơ tay tát anh một cái thật mạnh, mắt bà hằn lên những tia đỏ giận dữ, giọng bà run rẩy nói:

- Thằng mất dạy, tạo đẻ mày ra mà mày nói tao không phải con người sao? Nếu tao không phải con người thì mày cũng là súc sinh thôi. Mày húp mồ hôi nước háng của nó rồi mày mê mệt mà phản cả mẹ mày rồi sao? Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc sinh mày ra , tạo bóp mũi cho mày chết ngạt còn hơn. Thứ " ăn cây táo, rào cây sung"

Nói rồi bà hùng hổ bỏ ra ngoài, anh nhìn tôi ánh mắt đau khổ, anh quỳ xuống bên giường nắm tay tôi , nghẹn nào nói :

- Tú! Anh xin lỗi, anh không biết mẹ lại xúc phạm em như vậy, anh hứa từ nay về sau anh sẽ không cho phép mẹ đến gần em nữa.

Tôi rút tay khỏi anh , nằm xoay mặt vô tường , gạt đi dòng lệ rơi xuống, lạnh lùng nói :

- Anh ký đơn ly hôn giải thoát cho em đi, em không muốn có liên quan gì đến anh và gia đình của anh nữa.

Anh oà khóc nức nở như một đứa trẻ. Tiếng nấc nghẹn không nói thành lời. Hèn mọn mà thốt lên :

-Xin em! Đừng buông tay anh!

Tôi nằm viện 4 ngày thì được xuất viện, anh chăm sóc tôi cẩn thận, tỉ mỉ từng ly từng chút, cả 4 ngày tôi cũng không nói chuyện với anh, có lẽ anh cũng hiểu chỉ âm thầm ở bên tôi lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ chứ không dám nói chuyện cùng tôi. Mẹ tôi và em trai cũng đến thăm tôi, mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc tôi nhưng anh từ chối vì anh chăm sóc tôi rất tốt nên muốn mẹ tôi nghỉ ngơi sợ mẹ tôi mệt.

Lúc rời khỏi bệnh viện , tôi bắt xe buýt về lại Sài Gòn, lúc chuẩn bị lên xe, anh nắm tay tôi, anh nói:

- Để anh đưa em về! Đi xe buýt nóng và xốc lắm, em còn yếu ,anh sợ em mệt

Tôi không nói gì chỉ gỡ từng ngón tay của anh ra, lên xe đi. Lúc tôi về đến khu nhà trọ thì cũng thấy xe anh vừa chạy đến, anh chạy theo nói với tôi:

-Để anh giúp em mang ba lô vào nhà.

- Không cần! Anh tranh thủ ký đơn dùm em!

Tôi được nghỉ thêm 2 ngày nữa rồi mới chính thức đi làm, sau khi sức khoẻ khá hơn chút, tôi liên lạc với con Hồng nhờ nó chở tôi đi mua một ít áo, váy công sở để đi làm. Gặp tôi , con Hồng có chút giật mình:

- Trời! Sao không gặp có mấy ngày mà mày xanh mét vậy? Bệnh chỗ nào không? Để tao đưa đi bệnh viện?

-Không sao đâu , mấy hôm nay mất ngủ nên hơi mệt, mua quần áo xong , mình mua thêm dụng cụ trang điểm, mày hướng dẫn tạo trang điểm nhé , kiểu nhẹ nhàng thôi, đừng đậm quá nha mày.

- Ừm , ừm biết rồi. Gương mặt mày có nét rồi, tạo chỉ mày trắng điểm sương sương thôi thì cũng khối chàng lé mắt với mày.

Lúc 2 đứa đang đi lựa chọn áo váy thì con Hồng lắc nhẹ tay tôi nói:

- Ê! Tao để ý, ông Trung hình như cứ theo tụi mình hoài từ lúc ở nhà trọ ra. Tôi quay lại thì thấy anh đang đứng cách tôi chừng 10 mét, anh không tiến lại thêm mà nhìn tôi bằng vẻ mặt rất phức tạp, tôi không nói gì chỉ nhìn lướt qua anh rồi tiếp tục mua sắm. Đến tối về nhà, lúc đưa con Hồng đến cổng nhà trọ, tôi vẫn thấy xe hơi của anh đậu ở đó, anh đứng dựa vào xe hút thuốc, lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc, dưới chân anh còn có nhiều đầu lọc nữa, có lẽ anh đã hút rất lâu rồi. Con Hồng nhìn thấy cảnh này chỉ cười cười lắc đầu mà buông ra một câu ngạn ngữ:

"Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng".

Con Hồng lên xe chạy đi, tôi bước vào trong thì anh vội vàng nắm tay tôi kéo tôi lại mà ôm chặt tôi vào lòng, giọng anh mệt mỏi , nói với tôi:

- Nghe anh nói một lần được không? Anh không hề phản bội em, anh bị Vân gài bẫy, lúc đó anh mơ hồ nghĩ đó là em, lúc tỉnh dậy anh vô cùng hốt hoảng,Tú à, anh thật sự đã không còn liên lạc với Vân nữa.

Tôi đẩy mạnh anh ra khỏi người tôi , giận dữ nói:

- Lần đầu của anh và em thì anh coi em là chị Vân, còn bây giờ thì nói nghĩ chị Vân là em. Anh không thấy mình trơ trẽn hay sao anh Trung, tại sao anh lại thích sống trong tưởng tượng mà không biết đối diện và trân trọng những gì hiện tại anh đang có. Em nói cho anh biết em là em ,là một : Trần Huỳnh Minh Tú,độc nhất vô nhị, chứ không bao giờ là hình bóng hay làm kẻ thay thế cho bất kỳ ai. Anh về đi. Nếu anh ký đơn ly hôn thì hãy đến.

Hai ngày sau, tôi chính thức đi làm, tôi trang điểm theo cách mà còn Hồng hướng dẫn, nhìn vào gương tôi có chút ngây ngốc , tôi thay chiếc kính cận gọng đen thành loại không gọng, nhìn gương mặt của tôi thật thanh thoát, rồi tôi nhìn xuống chiếc bụng phẳng lỳ của mình bất giác lấy tay vuốt nhẹ , nơi đó cũng từng chứa một sinh linh bé bỏng, dù chưa ra dáng hình hài nhưng đó là máu thịt của tôi, tôi biết có lẽ trong tương lai cũng không có người đàn ông nào lấy một người phụ nữ chỉ có 30% cơ hội làm mẹ như tôi, tôi chấp nhận sống cô độc cả đời này , chỉ cần tôi có đam mê trong công việc của mình, chỉ cần tôi nỗ lực để nhịp sống hối hả này không bỏ tôi lại phía sau , chỉ cần tôi còn một hơi thở cuối cùng tôi cũng sẽ cố gắng để mình không phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa.

Tôi vào công ty của Leon, được bố trí phòng làm việc riêng kế phòng của anh ta, công việc của tôi là dịch thuật các văn bản và hợp đồng của công ty với đối tác, sắp xếp lịch trình làm việc cho Leon và có thể cùng anh ta tham dự một số sự kiện. Vì đã có 2 tuần thực tập tại đây nên cũng cách làm việc của Leon như thế nào tôi cũng biết khá rõ , nếu bình thường anh ta khá vui vẻ, hài hước nhưng lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc và tập trung, và yêu cầu về công suất làm việc gần như hoàn hảo. Vì vậy khi làm việc cùng Leon tôi quay cuồng với cả đống giấy tờ và gần như không còn nhớ đến những chuyện buồn của mình nữa, mỗi khi nhắm mắt nghỉ ngơi tôi cũng không còn nhìn thấy anh Trung hay chị Vân mà chỉ thấy giấy tờ và những con chữ rớt xuống mặt tôi như mưa mà thôi.

Một hôm nọ, khi tôi định gõ cửa phòng làm việc của Leon để đưa hợp đồng cho anh ta xem lại thì tôi nghe tiếng hét chói tai của một cô gái, cùng tiếng giấy tờ rơi xuống đất, lúc này anh Tuấn cũng vừa đến và anh ấy nhanh mở cửa bước vào. Chúng tôi thấy vẻ mặt bối rối của cô gái, gương mặt sa sầm của Leon. Áo sơ mi trắng của Leon dính một mảng lớn cà phê, những giọt cà phê rớt vào hợp đồng đã có chữ ký của Leon và đối tác. Anh Tuấn hiểu ý ngay, vội hét lên với cô gái:

-Cô làm cái gì vậy? Cô ở bộ phận nào?

-Em xin lỗi, em....em...( Giọng cô gái ngập ngừng)

Leon từ từ cởi từng chiếc nút áo ra, nơi cơ bụng trắng của anh ta là một mảng đỏ hồng, tôi vội nói:

-Giám đốc bị phỏng rồi

Anh Tuấn và cô gái đó nhìn nhau hốt hoảng, tôi thì sang phòng mình lấy vài miếng khăn lạnh mang qua đưa cho anh Tuấn giúp Leon chườm mát.Anh Tuấn cũng gọi điện nhờ nhân viên y tế lên để xem xét vết thương của Leon. Sau khi sơ cứu xong, Leon nói với anh Tuấn điều gì đó, một lúc sau anh Tuấn mang đến một chiếc laptop, và khi hình ảnh hiện lên , tôi thấy được hình ảnh cô nhân viên cố tình hất cà phê vào Leon. Cô nhân viên cũng xanh mặt vì không nghĩ hình ảnh của mình được camera quay cận như vậy. Anh Tuấn lạnh nhạt hỏi cô gái:

-Vì sao cô cố ý làm những hành động này? Cô muốn mưu sát ngài Leon phải không?

Nếu hôm nay cô không thành thật thì chúng tôi sẽ gởi khiếu nại lên tổng lãnh sự quán Đức yêu cầu quyền bảo hộ công dân nước ngoài và sẽ bắt cô vì hành động cố ý gây thương tích.

Cô gái run rẩy quỳ thụp xuống đất, khóc nức nở rồi run rẩy nói:

-.Không , không phải đâu , tôi muốn ngài Leon chú ý đến tôi và thích tôi, nên cố ý như vậy , tôi không hề muốn ám sát ngài ấy

Tôi dịch lại từng lời mà cô gái nói cho Leon nghe, và chỉ thấy sự khó chịu hiện ra trên mặt Leon mà thôi. Sau đó anh ta nói một tràn tiếng Đức và yêu cầu tôi dịch đầy đủ cho cô ta nghe, nói xong Leon đi vào phòng nghỉ riêng của anh ta , để lại 3 người ở lại. Tôi nói:

-Ngài ấy nói : Cô chính thức bị sa thải, chỉ có loại phụ nữ không não mới suy nghĩ mạc hạng như vây. Công ty của tôi cần những người giỏi giang để làm việc hiệu quả chứ không cần những cô gái mồi chày đàn ông, nếu cô thích mồi chày đàn ông vậy thì tôi cho cô nghĩ việc cô cứ ra các quán bar mà làm. Cô làm hỏng chiếc áo sơ mi của tôi nên bị trừ 40% lương.

Tôi vừa thương vừa giận cô gái đó, chỉ vì một lúc thiếu suy nghĩ mà đánh mất chén cơm của mình. Còn anh Tuấn thì ngao ngán nhìn cô gái lắc đầu rồi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc Hai lần cưới sáng tác bởi SongTu1991
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTu1991
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.