Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1152 chữ

Nhan lão thái thái cũng gật đầu theo:

"Không sai, Dương tiểu tử, ngươi chưa điều tra thực tế, đừng tùy tiện nói lung tung."

Đạo Hoa biết tổ mẫu và Tam ca đang bênh vực cho phụ thân huyện lệnh thất phẩm của nàng , nghĩ nghĩ rồi chuyển lời:

"Lúc trước Tiểu lục ca đến nói cho muội biết, nói tiêu cục vào phủ thành sẽ tách ra với chúng ta."

Nhan lão thái thái cau mày:

"Khoảng cách từ phủ Trung Châu đến huyện Lâm Nghi vẫn còn khá xa."

Với lão già và tiểu hài tử như bọn họ, nếu đi một mình sợ là sẽ không yên bình .

Đạo Hoa cũng có chút lo lắng cho sự an toàn trên đường, liền nói:

"Tổ mẫu, nếu không như vậy, sau khi chúng ta vào phủ thành, trước tiên không đi, viết thư đến huyện Lâm Nghi, bảo phụ thân phái người tới đón chúng ta."

Một đường đi tới, nạn dân này cướp bóc, thậm chí chuyện giết người, bọn họ cũng không ít lần nhìn thấy, nghe được, vì an toàn, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.

Nhan lão thái thái gật đầu:

"Chủ ý này cũng không tệ, cứ làm như vậy đi."

Đạo Hoa lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu:

"Sắp đến phủ thành rồi, hai người các ngươi có tính toán gì không?"

Nghe vậy, hai người đều trầm mặc mím môi.

Tiêu Giác Dương thật ra có biện pháp, hắn có thể trực tiếp tìm tới phủ nha, người phủ nha nếu biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ cung kính đưa hắn về kinh thành.

Nhưng nếu làm như vậy, vậy chuyện hắn bị bọn buôn người lừa bán sẽ không giấu được, nếu như bị những người ở kinh thành kia biết được, hắn coi như là mất hết mặt mũi.

Mà Triệu Nhị Cẩu thì đơn thuần không biết làm sao cho phải, hắn bị người nhà bán, cho dù tìm trở về, cũng sẽ bị đưa đi làm nuôi phu.

Thấy bọn họ như vậy, Nhan lão thái thái mềm lòng thở dài một hơi:

"Vào thành trước, sau khi vào thành chúng ta sẽ nghĩ cách."

Tổ mẫu đã lên tiếng, nên Đạo Hoa cũng không nói nữa hỏi .

Tới gần giữa trưa, Tần Tiểu Lục của tiêu cục đột nhiên vội vàng đi tới trước xe ngựa của nhà Đạo Hoa.

"Tiểu Lục ca, sao ngươi lại tới đây, là muốn vào phủ thành sao?" Đạo Hoa cười hỏi.

Lần này rời nhà, Nhan lão thái thái chuẩn bị nhiều đồ ăn, trong khoảng thời gian này không ít lần đưa đến tiêu cục, thường xuyên qua lại, bọn họ và Tần Tiểu Lục nhanh chóng quen thuộc.

Tần Tiểu Lục lắc đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Hôm nay sợ là không vào được phủ thành."

Đạo Hoa cả kinh: "Lại xảy ra chuyện gì sao?"

Tần Tiểu Lục nói ra tin tức mà tiêu cục nghe được:

"Năm ngoái, phương bắc có mấy tỉnh đều gặp phải đại hạn, Trung Châu phủ gần sông Đại Vận , tình hình hạn hán còn chưa tính nghiêm trọng, điều này dẫn đến, rất nhiều dân chạy nạn đều lao về phía bên này."

"Dân chạy nạn càng nhiều, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Không phải sao, nơi phải đi qua thông tới phủ thành, hai ngày này bị một đám dân chạy nạn chiếm, quan phủ đang nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng lúc nào có thể giải quyết thì không biết."

Nhan lão thái thái quýnh lên, vỗ mạnh đùi: "Đây là chuyện gì vậy!"

Đạo Hoa kéo cánh tay Nhan lão thái thái, vừa trấn an, vừa nhìn Tần Tiểu Lục:

"Tiểu lục ca, tiêu cục các ngươi định làm sao bây giờ?"

Lời này vừa nói ra, Nhan lão thái thái và những người khác đều nhìn về phía Tần Tiểu Lục.

Tần Tiểu Lục mang theo chút áy náy:

"Chúng ta áp tiêu có thời gian hạn định, Ngũ ca nói đi đường vòng vào phủ thành, bởi vì phải đi một đoạn đường núi, có thể sẽ không có cách nào khác. Không thể tiếp tục dẫn các ngươi theo."

Nguyên văn lời nói của Tần Ngũ là: bọn họ già trẻ, cước trình quá chậm. Đường núi khó đi, mang theo bọn họ, có thể không thể trong thời gian quy định đưa hàng hóa đến. Nếu trên đường gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, còn phải phân nhân thủ bảo vệ bọn họ, sẽ gia tăng gánh nặng cho mọi người.

Nghe vậy, ánh mắt Nhan lão thái thái và tôn bá tôn mụ nhất thời tối sầm lại.

Đạo hoa và Tiêu Giác Dương cũng cúi đầu xuống.

Nhan Văn Đào và Triệu Nhị Cẩu thì liếc mắt nhìn nhau.

Tâm tình của mọi người đều rất nặng nề, không có tiêu cục bảo vệ, bọn họ lên đường một mình, sợ là đi không được bao xa sẽ bị cướp đoạt.

Mất tiền tài vẫn là tốt, nếu gặp phải hạng người tâm ngoan, có thể tính mạng cũng mất.

Thấy bọn họ như vậy, trên mặt Tần Tiểu Lục càng thêm áy náy: "Lão thái thái, xin lỗi."

Nhan lão thái thái miễn cưỡng nở nụ cười:

"Không cần phải xin lỗi, các ngươi có thể dẫn chúng ta đi một đường như vậy, lão bà tử đã rất cảm kích rồi. Tiêu cục đi áp tiêu đưa hàng là việc làm ăn của các ngươi, không thể chậm trễ, các ngươi làm như vậy, là nên làm."

Nói xong, nhìn thoáng qua tôn mụ.

Tôn mụ hiểu ý , lập tức từ trong xe ngựa lấy ra một bao thịt khô.

Nhan lão thái thái đưa thịt khô cho Tần Tiểu Lục:

"Một chút tâm ý của lão bà tử, trong khoảng thời gian này, đa tạ các ngươi chiếu cố."

Tần Tiểu Lục liên tục xua tay, trong lòng càng không dễ chịu: "Không cần không cần, bình thường chúng ta ăn đủ nhiều."

Nhan lão thái thái giả bộ bất mãn:

"Thế nào, ghét bỏ đồ lão bà tử cho à?" Nói xong, trực tiếp nhét thịt khô vào trong tay Tần Tiểu Lục.

Cầm thịt khô, Tần Tiểu Lục áy náy quay đầu rời đi.

Hắn vừa đi, Nhan lão thái thái liền hung hăng nện bắp đùi của mình:

"Đều do lão bà tử ta, không có việc gì lại tự tỏ vẻ làm gì , nhất định phải lên đường một mình, bây giờ thì tốt rồi, bị chặn đường rồi."

"Tổ mẫu, người làm gì vậy!" Đạo Hoa và Nhan Văn Đào đồng thời nhào tới, một trái một phải kéo tay lão thái thái.

Bạn đang đọc Hàn môn đích nữ có không gian của Hoạ Bút Xao Xao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 18089

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.