Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Nhan Trí Cao gật đầu: "Ta đã biết chuyện này, vài ngày trước huyện nha đã nhận được tin tức."

Nhan Trí Viễn lại cười nói: "Đại ca, vậy huynh có biết triều đình phái bao nhiêu quan tới cứu trợ thiên tai không?"

Nhan Trí Cao: "Hả?" Cái này hắn thật sự không biết, hắn không có nhiều quan hệ trong quan trường, tin tức có chút bế tắc.

Nhan Trí Viễn kích động: "Là đệ đệ của hoàng thượng Thụy Vương."

Nhan Trí Cao lập tức kinh hãi đứng bật dậy: "Cái gì?!" Một vị vương gia tự mình xuống cứu trợ thiên tai, đây là chuyện hiếm lạ nha!

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Đạo Hoa đã đến huyện Lâm Nghi hơn một tháng.

Trong một tháng này, nàng cũng đại khái thăm dò tình huống hậu viện huyện nha, đối với hoàn cảnh của đám người Nhan gia cũng có chút hiểu biết.

Các trưởng bối đối với nàng coi như bao dung, về phần các tiểu bối, trừ ngẫu nhiên nói vài câu chua chát ra, cũng không có chuyện gì khác.

Tổng thể mà nói, nàng ở chỗ này coi như vui vẻ.

Một buổi chiều, ba tỷ muội Nhan Di Hoan, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc kết thúc chương trình học ngày hôm đó, đi về phía Tùng Hạc Viện của Nhan lão thái thái, còn chưa vào viện, trong viện đã truyền đến tiếng cười đùa giỡn.

Nhan Di Nhạc bĩu môi, vẻ mặt hâm mộ nói: "Đại tỷ tỷ lại cùng Tam ca, Tứ ca ra ngoài chơi rồi."

Nhan Di Hoan cười nhạt nói: "Đại tỷ tỷ vừa tới huyện thành, còn chưa quen thuộc nơi này, ra ngoài xem nhiều một chút cũng tốt."

Nhan Di Nhạc phản bác: "Cũng đã hơn một tháng rồi, huyện thành chỉ lớn như vậy, sớm nên đi dạo quen rồi. Ta thấy, chính là đại bá mẫu chiều đại tỷ tỷ, nàng muốn làm cái gì, đại bá mẫu đều chiều."

Nhan Di Hoan đầu tiên là nhìn Nhan Di Song bên cạnh, sau đó mới trừng mắt nhìn Nhan Di Nhạc: "Câm miệng, chuyện của trưởng bối há có thể cho tiểu bối chúng ta xen vào."

Nhan Di Nhạc có chút không phục, nhưng cũng không tiếp tục, mà cười nhìn Nhan Di Song: "Tam tỷ tỷ, tỷ có muốn ra ngoài chơi không?"

Nhan Di Song mím môi, không nói gì.

Ngươi muốn sao?

Đương nhiên là muốn.

Nhưng mà, nương coi nàng rất nghiêm, rất ít khi để nàng ra ngoài.

Nhan Di Nhạc lập tức tiến tới: "Tam tỷ tỷ, đại bá yêu thương tỷ như vậy, tỷ nói với ông đi, để chúng ta cũng đi theo đại tỷ tỷ ra ngoài dạo chơi đi."

Nhan Di Song có chút động tâm, nhưng vẫn lắc đầu: "Di nương ta sẽ không đồng ý."

Nhan Di Nhạc sầm mặt: "Lâm di nương nghiêm khắc với tỷ quá."

Nhan Di Song không cho phép người khác nói Lâm di nương sai, lập tức nói: "Di nương là vì tốt cho con."

Nương nói, chỉ có nàng ưu tú hơn đại tỷ tỷ, phụ thân mới có thể càng thích nàng.

Nhan Di Hoan vội vàng ngăn cản hai người lại muốn cãi nhau: "Được rồi, chúng ta đi vào thỉnh an tổ mẫu đi."

Thỉnh an quy củ này, sau khi Nhan lão thái thái đến đây mới lập ra.

Buổi sáng, mỗi buổi tối một lần.

Nhan lão thái thái cũng không phản đối, nhìn con cháu dưới gối, trong lòng bà cũng vui mừng.

Ba người Nhan Di Hoan tiến vào phòng của Nhan lão thái thái, liền nhìn thấy Đạo Hoa mặc trang phục nam đồng, đang cầm thứ gì đó, vẻ mặt tươi cười giảng giải cho Nhan lão thái thái. Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải đứng ở hai bên, thỉnh thoảng chen vào một câu.

Thấy vậy, trong lòng ba người đều có chút hâm mộ.

Một là Đạo Hoa có thể ra ngoài , hai là vì sự thiên vị của Nhan lão thái thái đối với Đạo Hoa.

Mặc dù lão thái thái cũng rất ôn hòa với bọn họ, nhưng lại không sánh bằng Đạo Hoa.

Sau khi chào hỏi lão thái thái, Nhan Di Nhạc cười nhìn Đạo Hoa: "Đại tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ đi học cùng chúng ta?"

Lý phu nhân mời một vị nữ phu tử cho mấy cô nương Nhan gia, phụ trách dạy các cô nương đọc sách biết chữ, cùng thêu thùa nữ hồng.

Nghe vậy, Đạo Hoa dừng lại.

Nhan lão thái thái nghiêm túc suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Cũng nên đi học rồi."

Những người khác trong phòng cho rằng Đạo Hoa sẽ không nguyện ý, ai ngờ nàng không nói gì.

Đạo Hoa liếc nhìn Nhan Di Nhạc đang thất vọng, trong lòng buồn cười.

Trong lòng bọn họ, nàng chính là một kẻ bất tài vô dụng?

"Tổ mẫu, người yên tâm, con sẽ đi học thật tốt."

Nàng rất rõ ràng, nếu muốn sống tốt ở thời cổ đại này, nhất định phải thích ứng với quy tắc nơi này.

Cổ đại yêu cầu rất nhiều đối với nữ tử, học nhiều bản lĩnh là không có chỗ xấu.

Sáng ngày hôm sau, Đạo Hoa ăn sáng ở trong viện của Nhan lão thái thái, trở lại chính viện thì bị Lý phu nhân gọi đi.

“Nương nghe lão thái thái nói con muốn đi học?" Lý phu nhân cười kéo Đạo Hoa đến bên cạnh ngồi xuống.

Đạo Hoa gật đầu: "Các muội muội đều đang đi học, con làm tỷ tỷ đương nhiên không thể bỏ lại phía sau"

Lý phu nhân dịu dàng cười: "Chính là lão thái thái không đề cập tới, nương cũng phải sắp xếp cho con, nữ nhân nên đọc nhiều sách vẫn là tốt, bất kể là quản gia quản sự, hay là giúp chồng dạy con, đều dùng đến."

"Đúng rồi, nữ hồng cũng phải học. Ngày sau con đi xem mặt, nếu nữ hồng xuất sắc, sẽ cho đối phương ấn tượng rất tốt."

Bạn đang đọc Hàn môn đích nữ có không gian của Hoạ Bút Xao Xao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 7992

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.