Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1110 chữ

Tam phòng.

Nhan Văn Đào tức giận: "Đạo Hoa cũng bị chọc tức khóc, đại bá thật quá đáng."

Bốp!

Nhan Trí Cường trực tiếp tát vào đầu con trai: "Đó là đại bá của con, có ai nói vậy không?"

Nhan Văn Đào không phục: "Nhưng Đạo Hoa bị ủy khuất rồi."

Nhan Trí Cường trừng mắt nhìn nhi tử một cái, sau đó trầm giọng nói: "Đại bá của con là phụ thân của Đạo Hoa, hắn dạy Đạo Hoa là chuyện đương nhiên, người ngoài không có quyền can thiệp. Như vậy đi, ngày mai conlặng lẽ gọi Đạo Hoa ra, chúng ta dẫn nàng ra ngoài huyện thành giải sầu một chút."

Nghe vậy, Nhan Văn Đào lập tức cười gật đầu:

"Đạo Hoa biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Ngô thị có chút lo lắng: "Như vậy được không?"

Nhan Trí Cường: "Yên tâm đi, ta sẽ nói với đại ca một tiếng. Vừa vặn thuận tiện đi xem ruộng đất đại tẩu mới mua."

Song Hinh Viện.

“Nương, bây giờ phụ thân còn chưa tới, nhất định là đi chính viện." Nhan Di Song canh giữ ở cửa, rầu rĩ không vui nhìn cửa viện đã đóng lại.

Lâm di nương tiến lên, kéo nữ nhi vào phòng, suy nghĩ một chút, nói: "Sau này gặp đại tỷ tỷ của con, con vẫn nên né tránh một chút đi."

Nhan Di Song tỏ vẻ không muốn: "Nàng là tỷ tỷ, con là muội muội, cũng nên là nàng nhường con."

Lâm di nương thở dài một hơi: "Nhưng nàng ấy là đích nữ, còn có lão thái thái giúp đỡ, con và nàng ấy nảy sinh tranh chấp, chỉ cần lão thái thái đứng ra, cho dù phụ thân con thiên vị con, con cũng phải chịu phạt theo."

Nhan Di Song khóc nói: "Con không thích tổ mẫu, bà ấy cũng đáng ghét giống như Hứa lão thái thái, nếu tổ mẫu cứ ở mãi ở quê thì tốt rồi."

Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm di nương đại biến, một tay che miệng Nhan Di Song, nghiêm khắc nói: "Di Song, nói như vậy, con cũng không thể nói nữa, nếu để phụ thân con nghe thấy, mẹ con chúng ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xoay người."

Nhan Di Song còn chưa từng thấy Lâm di nương nghiêm khắc như thế, sợ tới mức liên tục gật đầu.

Thấy nữ nhi bị dọa sợ, Lâm di nương ôm cổ Nhan Di Song: "Đều do nương, nếu nương là chính thê của phụ thân con, các con cũng không cần phải chịu ủy khuất như vậy."

Nhìn thấy Lâm di nương rơi lệ, Nhan Di Song hoảng hốt, lập tức nói: "Nương, người đừng nóng giận, ngày sau con không tranh giành với đại tỷ tỷ nữa là được."

Chính viện.

Lúc Nhan Trí Cao trở về, Đạo Hoa đã trở về phòng.

"Khụ khụ, Đạo Hoa đã ngủ?"

Lý phu nhân cười tiến lên, giúp Nhan Trí Cao cởi áo khoác ra: "Ở chỗ ta ăn mấy miếng bánh đậu xanh, rồi về ngủ. Bên mẫu thân thế nào rồi?"

Nhan Trí Cao: "Cũng ngủ rồi."

Lý phu nhân nhìn sắc mặt Nhan Trí Cao, thấy cũng không tệ lắm, liền cười nói: "Đạo Hoa hôm nay đi đưa đồ ăn, là bởi vì từ chỗ ta nghe nói, lão gia mấy ngày nay quá mức bận rộn, đau lòng lão gia, lúc này mới đi. Thật không nghĩ đến, lại náo loạn như vậy."

Nhan Trí Cao lúc này cũng không tức giận nữa, nói: “Ta biết Đạo Hoa có hiếu tâm, vừa rồi ta cũng vì muốn tốt cho nàng, Lâm di nương rốt cuộc là trưởng bối, nàng sai khiến Lâm di nương như nha hoàn vậy, nói ra cũng không dễ nghe."

Nụ cười trên mặt Lý phu nhân thu liễm vài phần: "Ta đã nói với nàng, nhưng mà lão gia, ngài phải chuẩn bị tâm lý, tính tình nữ nhi của ngài giống mẫu thân chúng ta như đúc, bị khi dễ nhất định phải trả lại."

"Lão gia đã nói rồi, Lâm di nương là trưởng bối, vậy để bà ấy gánh vác nhiều một chút, sau này đừng đến bên cạnh Đạo Hoa nữa."

"Chuyện hôm nay ta cũng hỏi, Đạo Hoa căn bản không nói cho lão thái thái về chuyện giữa các tỷ muội các nàng, là Lâm di nương trông mong lôi kéo Tam cô nương qua đó bồi tội."

"Còn có lão gia, Đạo Hoa dù sao cũng mới đến huyện nha không lâu, một ít lễ nghi quy củ gì đó, ngươi cũng không thể yêu cầu nàng lập tức hiểu, phải từ từ dạy. Lão gia, ngươi nói đúng không?"

Nhan Trí Cao sững sờ nhìn Lý phu nhân, thần sắc có chút kinh ngạc.

Vị phu nhân này của hắn từ trước đến nay dịu dàng săn sóc, đây là lần đầu cường ngạnh nói chuyện với hắn như thế, hắn còn một câu cũng không chen vào được.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Trí Cao rời giường rửa mặt xong liền đi Tùng Hạc Viện thỉnh an Nhan lão thái thái.

Vừa bước vào sân, chợt nghe trong phòng lão thái thái truyền đến tiếng cười đùa, cẩn thận nghe, hình như là giọng của trưởng nữ.

Nhan Trí Cao tiến vào nhà chính, Tôn mẫu liền cười nghênh đón.

"Tối qua lão thái thái nghỉ ngơi tốt chứ?"

Tôn mẫu cười trả lời: "Tối hôm qua lão thái thái tức giận có chút không thuận, ở trên giường lăn lộn rất lâu mới ngủ, sáng nay tinh thần có chút không tốt." Thấy vẻ mặt của Nhan Trí Cao sốt ruột, lại nhanh chóng nói, "May mà đại cô nương sáng sớm đã tới, cùng lão thái thái vui đùa một hồi lâu, bây giờ nhìn thấy, tinh thần đã tốt hơn không ít."

Thần sắc Nhan Trí Cao buông lỏng, bất quá vẫn có chút không yên lòng: "Thân thể mẫu thân không tốt lắm, Tôn mẫu người phải chú ý nhiều một chút, có cái gì không đúng, lập tức đi mời đại phu."

Tôn mẫu cười cười: "Lão gia, ông thật sự không cần phải lo lắng như vậy, lúc lão thái thái ở quê nhà, đã nhiều năm không mời đại phu, chỉ cần đại cô nương nói nói cười cười với lão thái thái, đảm bảo còn hữu dụng hơn cả mời thần tiên."

Nghe vậy, sắc mặt Nhan Trí Cao có chút không được tự nhiên.

Bạn đang đọc Hàn môn đích nữ có không gian của Hoạ Bút Xao Xao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 13177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.