Khu Vực Ngoài Vòng Pháp Luật
Tà dương đổ về phía Tây, những tia ánh sáng màu đỏ đổ khắp vạn dặm.
Tiếng gió gào thét, trên mặt đất rạn nứt toàn là vết cát bụi đá bay.
Phía Bắc, trên những đồi cát bát ngát hoang vu, ở dưới một ngọn đồi cát có vẻ kín gió, ba chiếc xe địa hình đã được cải tạo được xếp thành hình cung, tạo thành một bức tường giản dị che chắn một cái lều vải ở trong đó. Bốn gã lính đánh thuê mặc chiến đấu phục màu vàng đất, đội mũ sắt cùng mặt nạ phòng độc, cầm súng tuần tra ở xung quanh lều vải.
Ở trên đồi cát đối diện với nơi trú quân, Ninh Triết chôn người của mình ở dưới cát vàng lúc nãy, chỉ lộ ra từ bả vai trở lên, đôi mắt sáng như đuốc chằm chằm vào nơi trú quân tạm thời ở trước mặt. Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi má tràn ngập dã tính.
Hắn năm nay hai mươi tuổi, thân cao 1m85, bởi vì xuất thân là thợ săn, vì vậy dáng người cường tráng, khác với những người bình ở khu Lưu Dân, đa số đều gầy trơ cả xương.
Từ khi có trận mưa sao băng có chứa phóng xạ va chạm địa cầu đến nay, nhiệt độ toàn cầu nâng lên rất nhiều, đất cằn ngàn dặm, vòi rồng tàn sát bừa bãi, thế giới lâm vào hỗn loạn, nền văn minh bị thụt lùi.
Hơn nửa thế kỷ đi qua, thế giới vẫn như cũ, không thể khôi phục lại từ trong hạo kiếp. Từng cái phe phái không ngừng tranh đoạt nhau vì thực vật và nguồn nước.
Vấn đề hệ sinh thái, vấn đề nguồn năng lượng, vấn đề lương thực...
Một loạt vấn đề đè lên nhau, vì tránh những vùng đất có phóng xạ mạnh, tất cả mọi người đều đi tới một vùng tịnh thổ ở cuối Liên Bang.
Liên Bang tự do, không có thành thị, là các cứ điểm do vô số thế lực khác nhau khống chế mà tạo thành. Để tránh khỏi hững nguy hiểm, những cứ điểm giống như những quân cờ nằm rải rác ở xung quanh liên bang.
Vùng đất bên ngoài cứ địa, được gọi chung là khu Lưu Dân.
Người thành thị cùng với lưu dân, là hai cái quần thể hoàn toàn bất đồng.
Rất không may, Ninh Triết chính là một trong những hàng chục triệu lưu dân kia, hắn sinh tồn ở trong cái khu vực không có luật pháp, nơi mà văn minh hủy diệt, trật tự tan vỡ.
Vì sinh tồn, có thể không từ thủ đoạn.
Hôm nay Ninh Triết đến tận đây, chính là bởi vì được thuê đến nơi đây để lấy một đồ vật.
“Sàn sạt! "
Một con thằn lằn đang chạy nhanh trên bãi cát bị Ninh Triết bắt lại, đưa vào bên miệng.
"Crộp...! "
Thằn lằn bị cắn thành hai đoạn, những gọt máu màu xanh lá từ trong miệng Ninh Triết chậm rãi chảy xuống.
"Ực! "
Lâm Tuần ở một bên trông thấy màn này, nuốt xuống thoáng một phát nước miếng, liếm láp bờ môi đã khô khốc hỏi:
- Triết ca, chúng ta đã mai phục ba giờ, đến lúc nào mới có thể ra tay a?
- Chờ một chút, trời còn chưa có tối. - Ninh Triết ném con thằn lằn trong tay qua.
"Xì xì! "
Lâm Tuần nhận lấy một nửa con thằn lằn, ra sức mút lấy máu trong cái xác của nó làm ướt yết hầu đã khô rang. Cho đến khi không còn gì mứt được nữa thì mới bỏ nó vào trong miệng nhấm nuốt, đồng thời tiếp tục nói:
- Doanh địa phía trước chí ít cũng có mười người, bên chúng ta chỉ có sáu cái, hơn nữa trong tay bọn họ còn có súng. Anh cảm thấy chúng ta có thể thành công ư?
- Chỉ cần lấy được thứ đó, mỗi người chúng ta sẽ được 100 cân gạo, chỗ này chắc có lẽ cũng đủ để mọi người có thể sống qua mùa đông này. Phải liều một lần mới có đường sống! - Ninh Triết nhìn lều vải phía xa, ánh mắt thâm thúy.
Một giờ nữa đi qua, ánh chiều ảm đạm, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, bốn cái binh sĩ đang tuần tra được đồng bạn gọi về lều vải dùng cơm.
Gió đã bắt đầu thổi, cát vàng cũng bị gió bốc lên, tầm nhìn giảm xuống.
- Cơ hội tới! Tiến về phía trước! - Ninh Triết nhìn thấy nơi trú quân trống trải, lúc này mới đáng dậy.
Theo Ninh Triết bắt đầu di động, chỗ xát xung quanh cũng bắt đầu phập phồng, bốn người đàn ông xuất hiện từ trong cát vàng, đi theo sau lưng Ninh Triết.
Ninh Triết quan sát mấy giờ, phát hiện khi những tên lính đánh thuê kia trao đổi vịt trí, đại khái sẽ mất khoảng ba phút để trao đổi vũ khí, mà bây giờ lại là bữa tối, có lẽ thời gian sẽ lâu hơn một chút.
Dưới sự giúp đỡ của những cơn bão cát, một đoàn người rất nhanh liền tới gần nơi trú quân. Ninh Triết dơ lên tay trái, ý bảo mọi người dừng lại, sau đó ghé mắt nói:
- Đông Bảo, ngươi và một người mác cảnh giới, hai người khác nhìn thẳng lều vải của lính đánh thuê, ta cùng Lâm Tuần làm phần còn lại.
“Xoạt xoạt...”
Mấy người nghe Ninh Triết phân phó, tất cả đều im lặng hành động.
Ninh Triết mang theo Lâm Tuần, động tác giống như mèo hoang, nhanh nhẹn lướt qua những chiếc xe, rất nhanh đã mò tới gần chiến lều vải lớn nhất. Dùng dao rạch ra một cái vết nhỏ, đưa mắt nhìn vào.
Ở giữa cái lều vải là một cái chậu đồng, bên trong là những hòn than đang phát ra ánh sáng màu đỏ. Ở bên cạnh là một cái bàn, một người đàn ông đeo tai nghe ngồi ở bên bàn, đưa lưng về phía cửa ra vào, đang dùng tay quay của một cái máy phát điện nhìn như chiếc hộp, đồng thời trò chuyện:
- Lão bản, chúng ta đã thành công lấy được con Chip, hiện tại đang trên đường tiến về cứ điểm số 87, nhưng mà vì gặp phải bão cát nên chỉ có thể dừng lại.
Ninh Triết dùng sức, cắt đứt sợi dây thừng cố định cửa ra vào, đẩy nó ra, nhỏ giọng nói với Lâm Tuần:
- Nhớ kỹ, lấy được lập tức đi ngay, không nên ham thứ khác. Còn nữa, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên giết người!
Lâm Tuần đưa tay ra mộ cái dấu “Ok”, lấy trường cung có dây được làm từ gân gấu từ trên lưng xuống, lại rút ra một cái tên lông vũ từ bên hông.
Màn cửa chậm rãi mở ra, Ninh Triết cầm ngược con dao, bước đi nhẹ nhàng tiến về phía trước.
- Lão bản, xin ngươi yên tâm, ta biết nước uống ở nội thành đã bắt dầu xuất hiện vấn đề, máy bơm nước đã bắt đầu hút từ tầng bị ô nhiễm. Dựa theo tình hình bây giờ, tôi thấy không tới hay ngày nữa là có thể trở về cứ điểm, tuyệt đối sẽ không làm chậm sinh ý của công ty!
Người này một tay quay con tay quay, đồng thời đi qua lấy một cốc nước, đúng lúc trông thấy hình ảnh phản chiếu của một thứ đang nhanh chóng lao tới từ trên chiếc cốc inox, vì vậy hướng hơi nghiêng né tránh.
"Vèo! "
Ninh Triết đưa cánh tay ra, lưỡi đao nhanh chóng xoẹt qua cổ của người này, cắt đứt dây tai nghe.
- Mẹ kiếp! Các ngươi là người nào?! - Nam tử vừa quát xong, theo bản năng đưa tay sờ cây súng ở bên hông.
"CHÍU...U...U!! "
Trong nháy khi mà người đàn ông này vừa đưa tay xuống, múi tên lông vũ của Lâm Tuần nhanh chóng bắn ra, mạnh mẽ đâm xuyên cánh tay của hắn.
"Bành! "
Ninh Triết lấn trên người trước, thô bạo đẩy lưng của hắn xuống mặt bàn, con dao kề bên cổ của hắn:
- Đừng lên tiếng! Nếu không ngươi sẽ mất mạng!
- Người anh em, cậu là lưu dân đúng không?
Người đàn ông ngửi được mùi vị khác thường từ trên người Ninh Triết, còn ăn mặc quần áo tả tơi, cố nén cảm giác đau đớn trên cánh tay, mở miệng nói:
- Tôi biết cuộc sống của mấy người lưu dân các cậu trong những năm nay không được tốt! Chỉ cần cậu đừng xúc động, tôi có thể đem tiền trên người cùng với lương thực cho cậu, thế nào?
- Tôi không tới đây để ăn xin! Đem Chip cho tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay! - Ninh Triết cũng không biết Chip là vật gì, chẳng qua chỉ biết đó là thứ mà người ta yêu cầu.
- Các người tới nơi nay là vì con chip?
Nam tử nghe thấy vậy, khóe mắt nhảy hai cái:
- Cậu có biết con Chip nước sạch quan trọng đến cỡ nào không? Hôm nay, nguồn nước ở cứ điểm số 87 đã báo nguy, cho nên chúng ta phải dùng Chip nước sạch, nâng cấp hệ thống lọc của máy bơm nước! Bằng không mà nói, người ta chỉ có thể uống bị ô nhiễm cùng nước thải.
- Những thứ này không liên quan tới tôi! Tôi chỉ lặp lại một lần, hoặc là đem Chip cho tôi, hoặc là chờ cho linh hồn của mình nhìn xác của mình!
Ninh Triết đè thêm chút lực, mũi nhọn của con dao làm cổ người đàn ông rỉ ra chút máu.
Truyện Hạo Kiếp Dư Sinh (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | User145692 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |