Cảm ơn
Đường Vãn Vãn bị nhưng lời này của anh chọc cho tức run lên, quát to:
-Án Như Linh, trả lại cho em!
Án Như Linh nhìn gương mặt cô một lúc lâu rồi cười nhạt… Anh đưa tay xé nát tấm thiếp mời trước mặt Đường Vãn Vãn!
Đường Vãn Vãn nhìn những mảnh vụn bị Án Như Linh ném rơi xuống đất. Khóe mắt liền đỏ lên, cô cảm thấy khổ sở muốn chết không hiểu tại sao Án Như Linh lại đối xử với cô như vậy.
Anh ghét cô đến vậy sao? Bất kì ai đối tốt với cô, anh ta đều ghét sao?
Ánh đèn đường mờ mờ chiếu xuống dáng người cao cao tại thượng của Án Như Linh, nhìn thấy gương mặt của người con gái, khóe mắt của người đó đỏ ửng lên bộ dạng cảm thấy uất ức tủi thân. Anh hơi cau mày lại trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Qua một lúc lâu, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Đường Vãn Vãn kéo về phía trước. Đường Vãn Vãn vẫn còn tức giận, không chịu đi mà anh cũng không quan tâm đến điều đó. Ra sức nắm lấy tay người đang cứng đờ kéo đến cửa quán rượu, mở cửa xe đẩy cô vào trong.
Đường Vãn Vãn ôm chân ngồi lên ghế trước. Cúi đầu, tóc phủ trước mặt, bộ dạng vẫn còn uất ức.
Án Như Linh lái xe, trong xe không bật nhạc, không gian yên tĩnh đến nỗi khiến anh cảm thấy không thoải mái. Lái xe đến nửa đường anh đột nhiên dừng xe lại, theo quán tính suýt làm cho Đường Vãn Vãn đập vào cửa kính.
Cô giữ vững cơ thể mình, mất một lúc mới ngồi lại được vị trí. Đột nhiên một tấm thiệp mời rơi xuống trước mặt cô, cô vội vàng cầm lên thì nhìn thấy giống như tấm của Mạc Tuyết Phong đưa cho cô nhưng trên đó lại viết tên của Án Như Linh.
-Ngày kia, tôi sẽ đưa cô đi!
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, Đường Vãn Vãn bàng hoàng… Vô thức nhìn lên khuôn mặt của anh ta.
Gương mặt của đối phương vẫn lạnh lùng như vậy, gương mặt đẹp đẽ đó vẫn không có chút biểu cảm nào.
Trong lòng Đường Vãn Vãn rối bời cầm lấy tấm thiệp mời đó, hơi cau mày hoài nghi.
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc Án Như Linh đang muốn gì.
Tại sao một mặt xé tấm thiệp mời mà Mạc Tuyết Phong đưa cho cô, một mặt thì lại đưa cho cô tấm thiệp mời của anh ta?
Lẽ nào… nhìn thấy cô tức giận điên cuồng như vậy mới có thể khiến anh ta vui vẻ?
Đúng là gã xấu xa!
Cô hơi mím môi, cẩn thận cất tấm thiệp mời vào túi xách, sau đó nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn.
Án Như Linh lạnh lùng ừ một tiếng, không để ý đến cô tiếp tục lái xe về nhà.
------
Dịch: Hy Vọng
Proof - read: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/03/18
Đăng bởi | RainyRuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 45 |