Sốt cao [1]
Cô vẫn ngây ngốc ngồi trên mặt đất. Lúc nãy Án Như Linh đẩy cô ra khỏi xe, bởi vì mang giày cao gót nên không cẩn thận trẹo chân mất rồi. Hiện giờ cổ chân đau nhức, không có cách nào đứng dậy được.
Nhưng hiện giờ, cô lại thấy giống như không hề có cảm giác đau đớn nữa.
Đôi mắt cay cay, cay đến mức dường như muốn khóc. Cô ngẩng mặt lên nhìn trời, có vài giọt mưa đã bắt đầu rơi xuống… Rơi vào trong mắt cô.
Trời mưa rồi…
Run rẩy ôm lấy đầu gối ngồi đó, cô chống cằm xuống gối. Cuối cùng trong cơn mưa như trút nước, không kìm được cảm xúc bật khóc òa.
Rốt cuộc phải như thế nào thì con người đó mới dịu dàng với cô một chút?
Đã cố gắng nhẫn nhịn rồi… Đã cố hết sức lấy lòng anh ta rồi! Thậm chí đến lòng tự trọng và thân thể cũng đều vì anh ta mà giẫm đạp dưới chân. Nhưng đổi lại là gì? Vẫn bị đối xử thô bạo cộc cằn như vậy!
Rốt cuộc phải làm đến mức nào… Anh mới chấp nhận cô đây?
-Mẹ ơi….
Cô nghẹn ngào nói.
-Con thật sự đã rất cố gắng rồi…
Mưa càng lúc càng lớn khiến cả người Đường Vãn Vãn đều bị ướt sũng.
Án Như Linh để cô ở đây cách xa công ty cả nửa con đường. Mà con đường này lại vắng vẻ ít người qua lại. Cô ngồi đó đã rất lâu rồi, lại không có chiếc xe nào đi qua.
Cô cố gắng dùng sức đứng dậy. Ngó trái ngó phải, cả một con đường to như vậy mà đến một chỗ trú mưa cũng không có.
Mà túi xách của cô lại để trên xe của Án Như Linh rồi. Án Như Linh vừa đẩy cô xuống xe liền đi mất, bây giờ muốn gọi điện gọi xe cũng chẳng thể nào gọi được.
Huống hồ… chân cô lại bị trẹo rồi.
Đường Vãn Vãn vẫn đứng đó, chỉ biết cười gượng… Sớm biết sẽ thành ra như vậy thì sáng hôm nay cô đã không nghe lời Án phu nhân rồi, càng không để Án Như Linh đưa cô đi làm. Rõ ràng biết rằng con người đó ghét cô như vậy, sao cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng người đó có cảm giác với mình chứ?
Từ từ lê đôi chân đau đớn đi về phía công ty, quần áo của cô ướt sũng nước mưa. Cái lạnh của cơn mưa như gột trôi hơi ấm trên cơ thể cô, từng chút từng chút lạnh ngấm đến tận xương tủy khiến cô rùng mình không thể chịu nổi được cái lạnh giá.
Sức khỏe của cô vốn dĩ không được tốt, khi còn nhỏ đã bị chú ruột ghét bỏ vứt ngoài cửa lúc trời đông giá rét. Sau đó bị sốt cao, mặc dù đã nhặt được mạng về nhưng thể chất chịu rét vẫn không hề thay đổi. Mặc dù bây giờ mùa hè nhưng mỗi khi cứ trời mưa to, cô lại run lên.
Trong lòng cô rất muốn nhanh chóng ra khỏi đoạn đường này. Con đường phía trước cũng nhộn nhịp hơn chút… Có lẽ sẽ có người nhưng… trước mắt lại dần dần trở nên mơ hồ thậm còn mơ hồ còn nhìn thấy Án Như Linh lái chiếc xe đó trong trời mưa tầm tã quay trở lại.
------
Dịch: Hy Vọng
Proof- read: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 26/03/18
Đăng bởi | RainyRuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 41 |