Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự rất vui vẻ.

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Ý nghĩ này gần như biến mất ngay lập tức, bọn họ đều cảm thấy không thể tin được với ý nghĩ vừa rồi xuất hiện trong đầu mình.

Vì sao bọn họ sẽ nghĩ như vậy??

“Cha, mẹ, chị, anh, không biết mọi người tìm con có việc gì vậy ạ?” Cấm Bạch chậm rãi bước lên, đôi mắt trong sáng vô tội, nụ cười nơi khóe miệng dần nhạt đi, mím chặt đôi môi hồng, có vẻ hơi căng thẳng nhìn những người trước mặt, lông mi chớp chớp trông có chút vô tội.

“Cái đó… Nhan Bạch…” Cha Nhan mở miệng, họ nhẹ một tiếng, vốn định hỏi tội cô nhưng vào giờ phút này ông đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Nhưng mẹ kế Dương Hải Mị ở một bên nhìn thấy cảnh này cảm thấy có chút không ổn, khẽ nhíu mày, sau khi vợ ông Nhan qua đời, bà mang theo con gái mình công khai vào ở, mặc dù không cho bà danh phận nhưng nghiêm nhiên tất cả quyền lợi của bà chủ trong nhà đều giao cho bà.

Chính vì vậy bà bắt đầu mở đường cho con gái của mình, đầu tiên là hai đứa con mà mẹ Nhan để lại, đối với Nhan Bạch còn nhỏ tuổi, bề ngoài bà không tiếc công sức đối xử tốt với cô, bí mật dạy con gái mình Nhan Ngọc Kiều bôi nhọ Nhan Bạch, dần đà…

Trong mắt người khác Nhan Bạch trở thành một người âm u, kiêu ngạo tự đại, ác độc, nhiều lần làm hại chị gái của mình và mẹ kế. Trong mắt những người khác ở trường học, Nhan Bạch cũng trở thành một cô gái âm trầm, cá tính quái gở cùng với thành tích học tập kém, giáo viên và bạn học đều không thích, thậm chí dưới sự kích động âm thầm của Nhan Ngọc Kiều có nhiều người bắt nạt Nhan Bạch, khiến Nhan Bạch càng trở nên tự kỷ và hèn nhát.

Sau tất cả, vì Nhan Bạch nên Nhan Ngọc Kiều càng thêm nổi bật, có vẻ vô cùng ưu tú.

Theo thời gian, cha Nhan và Nhan Thế Lương dần dần bắt đầu ghét Nhan Bạch, không còn chú ý đến cô, mà đối với Nhan Ngọc Kiều rất tốt, coi Nhan Ngọc Kiều là niềm tự hào.

Lần này, Nhan Bạch bị bắt cóc vào hang ổ của bọn buôn người đương nhiên cũng do bà ta làm, bà cho rằng làm rất sạch sẽ, nhiều nhất mọi người đều cho rằng Nhan Bạch vì không muốn đi học nên bỏ nhà đi, sau đó chính cô trốn đi để không ai tìm thấy, bà ta hoàn toàn chắc chắn Nhan Bạch tuyệt đối không có khả năng trở về, nhưng…

Lần này, Nhan Bạch không chỉ đã trở lại mà dương như cũng bắt đầu thay đổi, ngoại hình ưu tú xinh đẹp đã vượt qua con gái mình, mà cha Nhan và Nhan Thế Lương thái độ cũng dường như bắt đầu thay đổi, đây là điều bà ta tuyệt đối không cho phép.

“Nhan Bạch, con không nên rời khỏi nhà mà không nói một tiếng, bọn ta sẽ lo lắng, con mấy ngày này rốt cuộc đi đâu vậy, mẹ biết con không thích đi học, nhưng cũng không thể không đi được, mẹ biết con không thích mẹ, nhưng… mẹ cũng chỉ muốn quan tâm con…”

Dương Hải Mị nhìn Cấm Bạch, trong mắt có sự lo lắng còn có đau lòng, nghiễm nhiên là một người mẹ tốt quan tâm đến con gái mình, nhưng trong mắt bà ta lại có chút đe doạ.

“Đừng tùy hứng nữa em gái, các bạn mới ở trường gần đây hay nhắc đến em đấy…” Nhan Ngọc Kiều ở một bên cố ý nhấn mạnh từ bạn bè, cũng giống với mẹ cô, tựa hồ có vẻ quan tâm nhưng trên thực tế đang uy hiếp, những “bạn bè” đó chỉ sợ còn có ý khác đi…

Nếu như trước đây sắc mặt Nhan Bạch sẽ tái nhợt, sau đó sống chết cũng không chịu đến trường học, thậm chí còn sỉ nhục hai người, cuối cùng chọc giận cha Nhan khiến ông ta càng thêm chán ghét cô.

Nhưng vào lúc này, Nhan Bạch trước mặt, tim là Cấm Bạch lại hoàn toàn không giống nhau.

Chớp chớp mắt, Cấm Bạch giơ lên một nụ cười ngọt ngào như thể vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt thuần khiết nở rộ ra một tia sáng cực kỳ rực rỡ, giọng nói của cô gái trong trẻo.

“Vậy sao, con rất chờ mong cuộc sống học đường, còn có những người bạn đó nữa, mẹ và chị đối xử với con thật tốt.”

Có hai người ở đây, có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi cô, có vẻ như cuộc sống của cô sẽ rất thú vị, rất mong chờ đó ~ cho nên tạm thời giữ bọn họ lại cũng là điều không tồi nhỉ.

Đối với biểu hiện này của Cấm Bạch, biểu cảm trên mặt hai người kia cứng đờ, Nhan Bạch có phải quên uống thuốc không?

Nhưng ngược lại, cha Nhan và Nhan Thế Lương lại nhìn Cấm Bạch thêm vài lần, Nhan Thế Lương không thể không bước tới, đứng bên cạnh Cấm Bạch nói.

“Sách vở trước đó của em đều bị hư, buổi chiều anh vừa lúc muốn đến bệnh viện thăm bạn nhân tiện dẫn em đi mua sách mới, đi không?”

“Đi, cảm ơn anh trai!” Cấm Bạch đôi mắt thuần khiết nhìn về phía Nhan Thế Lương, bên tai thậm chí còn hơi đỏ lên sau đó lại có chút tò mò nhìn Nhan Thế Lương.

Nhìn Cấm Bạch như thế, khóe miệng Nhan Thế Lương không tự chủ nhếch lên, tự hỏi tại sao trước kia không phát hiện em gái mình… thật ra cũng khá đáng yêu.

Cấm Bạch vui vẻ không phải giả, cô vui vẻ, đương nhiên là rất vui, Nhan Thế Lương đến bệnh viện thăm ai, đương nhiên là thăm chị gái thân mến của cô, Cấm Nguyệt, người thay trái tim của cô.

Thật sự rất vui, lại đến gặp chị gái, trong một thân phận khác.

Bạn đang đọc HÀO MÔN TRỌNG SINH: CÔ VỢ PHÁP Y XINH ĐẸP XIN ĐỪNG HẮC HOÁ của Phi Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubienthai
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.