Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2244 chữ

Mờ mịt.

Đó là những gì Triệu Long cảm thấy khi đôi mắt nặng trĩu của hắn từ từ mở ra. Mờ mịt ở đây không chỉ vì hắn không thể nhìn rõ mọi thứ, mà còn vì tâm trí hắn có chút xáo trộn. Chỉ mới đây, Triệu Long còn cảm giác được ý thức của mình đang lịm dần đi trên giường bệnh. Hắn đã chật vật với bệnh hiểm nghèo trong thời gian quá dài, rồi cuối cùng lựa chọn buông xuôi để giải thoát cho bản thân và gia đình.

“Vậy ta đang ở đâu đây?”

Triệu Long ngồi lên, chống lấy cơ thể mình bằng hai cánh tay run run và nhìn quanh. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với mắt mình, nhưng mọi thứ xung quanh hắn bây giờ chỉ là những khoảng mờ ảo lẫn lộn không ra hình thù nào cả. Tuy vậy, Triệu Long có thể chắc chắn, căn phòng nhỏ này không phải là phòng bệnh.

“Tại sao ngươi chưa chết?”

Từ đâu đó truyền đến tiếng thì thầm the thé, lạnh lùng làm hắn rùng mình.

“Ai đó?” Triệu Long quay phắt lại, nhưng trước mặt hắn bây giờ chỉ là một bức tường xám đơn điệu.

“Trả lời ta! Tại sao ngươi vẫn còn sống?”

“Ta biết thế quái nào được? Ngươi là ai? Muốn nói chuyện thì ra mặt đi!”

Triệu Long nhìn quanh phòng, cố tìm kiếm chủ nhân của tiếng nói kia, nhưng mọi thứ vẫn như vậy, không có ai trong phòng này ngoài hắn.

“...Ngươi thực sự không biết ta là ai? Ngươi không phải Harry Potter? Hay đã mất trí nhớ rồi?”

Triệu Long giật mình. Bây giờ hắn đã hiểu, giọng nói kia đang vang lên từ trong đầu của chính mình.

“Ngươi nói ta là…Harry Potter? Không, không phải. Ta là Triệu Long.”

“Triệu Long? Vậy tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết ngươi vừa làm hỏng chuyện gì không?”

Giọng nói bí ẩn đó rít lên một cách giận dữ. Triệu Long nhăn mặt. Vì một lý do nào đó, bản thân hắn cũng đang cảm thấy thực sự tức tối.

“Làm sao ta biết được?” Hắn quát lên. “Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ta muốn ở đây sao? Agh…!”

Đột nhiên, Triệu Long gập người lại rồi hét lên một tiếng đau đớn. Một sức nóng kinh khủng như muốn thiêu đốt tất cả đang chạy dọc cơ thể hắn, làm hắn sống dở chết dở. Mắt hắn vốn đã chẳng nhìn rõ gì bây giờ càng nhòa đi hơn vì nước mắt.

“Đừng có vô lễ với Chúa Tể Voldemort…”

Giọng nói trong đầu hắn lại vang lên. Nó vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng dường như vẫn đủ to để xuyên qua tiếng hét của Triệu Long. Và hắn biết, chủ nhân của giọng nói đó đang cực kỳ tức giận.

“Dừng…dừng lại…” Triệu Long vừa thở hổn hển vừa nói qua kẽ răng nghiến chặt. “Ta sai rồi.”

Cũng nhanh chóng như khi nó đến, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt đó biến mất. Triệu Long nằm vật ra giường thở hổn hển. Cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi như vừa bước ra từ bồn tắm.

“Tốt lắm. Ngươi phải biết rằng, ta đã đủ nhân từ để giúp ngươi chế ngự cái cảm giác đó. Nếu không, cơ thể này của chúng ta sẽ trở thành một đống tro tàn trước khi trời sáng.”

“Mẹ nó, nói vậy không phải là ngươi cũng đang cứu chính mình sao? Giả nhân giả nghĩa,” Triệu Long nghĩ thầm trong đầu chứ không nói ra miệng. Hắn vẫn chưa ngu đến mức đó.

“Ngươi thực sự không phải Harry Potter?” Voldemort hỏi.

“Không phải,” Triệu Long lắc đầu, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. “Ta là Triệu Long. Bất quá, ta biết Harry Potter là ai.”

Harry Potter, chúa tể Voldemort, sau khi nghe hai cái tên đó thì dù có là tên ngốc cũng sẽ phần nào đoán ra được sự tình. Xem ra sau khi chết trên giường bệnh, hắn đã xuyên không đến đây và nhập vào cơ thể của Harry rồi. Điều này cũng giải thích được giọng nói của Voldemort trong đầu hắn. Theo nguyên tác, Harry chính là một Trường Sinh Linh Giá, mang trong mình một mảnh linh hồn của chúa tể Voldemort.

Tuy nhiên, nếu mảnh linh hồn này đã đủ mạnh mẽ để nói chuyện, thì xem ra Harry thật đã lành ít dữ nhiều rồi.

“Có ai không biết đến Harry Potter?” *Một tiếng cười độc ác vang lên trong đầu Triệu Long. *“Nhưng nó đã chết. Thằng nhóc kém cỏi vô dụng mà những con cừu vẫn gọi là kẻ được chọn đó, đã chết dưới tay ta. Nhưng như vậy thì chúng ta lại có vấn đề rồi, đúng không?”

“Ngươi định hồi sinh bằng cách tiêu diệt linh hồn của Harry, sau đó chiếm lấy cơ thể này. Nhưng vì một lý do nào đó mà ta lại chui vào trước khi ngươi kịp hành động,” Triệu Long cười khẩy. Tình tiết này cũng không có gì quá đặc biệt đối với người đã nhai qua vô số truyện Đồng Nhân. Đến đây thì hắn hiểu rồi. Mặc dù là xuyên qua thế giới Harry Potter, nhưng lại không phải nguyên bản, mà là một thế giới song song nào đó. Như vậy thì mớ kiến thức đọc từ truyện ra có thể không dùng được rồi.

“Cũng có chút đầu óc đấy,” tiếng cười lạnh lùng lại vang lên. “Vậy nếu ngươi đã ở đây, thì không còn cách nào khác, chúng ta phải hợp tác thôi.”

“Vì sao? Ngươi đã giết Harry Potter để chiếm cơ thể này, thì cũng có thể làm vậy với ta.”

“Đừng có giả vờ ngu trước mặt ta, Triệu Long, à không, bây giờ thì ngươi là Potter rồi. Ngươi thừa biết là ta không thể làm vậy…”

“Hiện tại không thể, không có nghĩa là tương lai không thể,” Triệu Long sau khi đỡ mệt, lại ngồi dậy một lần nữa. Nếu cơ thể này là Harry Potter, thì hẳn là sẽ có một cặp kính cận đâu đây. Sau một hồi tìm kiếm xung quanh, hắn cuối cùng cũng thấy cặp kính đó ở trên tủ đầu giường.

“Đúng là như vậy. Nhưng ta cũng không phải không thể cho ngươi sống. Nếu Potter đã chết, vậy thì dễ thương lượng rồi. Ngươi thấy đó, khi ta lớn mạnh hơn, thì hai linh hồn không thể ở chung cùng một cơ thể. Cảm giác đau đớn vừa rồi chính là vì cơ thể này không thể chịu được cả hai chúng ta.”

“Vậy ngươi cần một cơ thể mới?” Triệu Long - hay Harry - nhíu mày suy nghĩ. Tên Voldemort trong đầu hắn xem ra có vẻ ít điên hơn Voldemort trong truyện rất nhiều. Theo như những gì hắn biết, thì chúa tể hắc ám sẽ không bao giờ hạ mình ‘thương lượng’ với một ai. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là Voldemort, nếu để hắn có một cơ thể mới…

“Không chỉ có vậy, ta còn cần ngươi sửa chữa một vài…lỗi lầm mà ta đã tạo ra khi còn trẻ. Ngay khi ngươi làm xong những điều đó, ta sẽ trả lại cơ thể này.”

“Vậy ta được lợi gì?” Harry hỏi ngay. Mẹ kiếp, Voldemort hay không, hắn đã có cơ hội sống lại, lại có thể làm phép thuật. Cái này là phải nắm lấy không được chần chừ. Những chuyện khác tính sau.

“Rất thẳng thắn,” Voldemort cười vang. “Ngươi nên tự hào là một trong số ít người có thể dùng cái giọng đó trước mặt ta mà còn sống. Nhưng được gì à? Cho ngươi thêm một mạng còn không đủ?”

“Tất nhiên là không đủ, so với những gì mà ta phải bỏ ra,” Harry nhếch mép cười. Hắn rất tự tin vào phán đoán của mình. Xem ra Voldemort này cũng rất sợ chết, nên sẽ không bao giờ hủy đi cơ thể này để đồng quy vu tận. Hắn có thể tranh thủ điểm này để chiếm thêm một chút tiện nghi. Tất nhiên là cũng sẽ có giới hạn, bằng không tên điên đó có thể khiến hắn sống không bằng chết.

“Vậy ngươi còn muốn gì? Sức mạnh? Của cải? Đàn bà? Tri thức về ma thuật Hắc Ám? Chỉ cần giúp ta, thì tự nhiên ngươi sẽ đạt được những thứ đó.”

“Ngươi sẽ dạy ta sao?”

“Tất nhiên là không. Nhưng sẽ có những cách khác để có được sức mạnh ngoài việc học từ ai đó. Hơn nữa, ta cũng không có cơ hội. Để cho cơ thể này không tự phát hỏa, ta sẽ phải sử dụng rất nhiều ma lực. Do đó, phần lớn thời gian, ta sẽ ở trong trạng thái hôn mê. Tuy nhiên…”

Giọng Voldemort lạnh hẳn đi, khiến cho Harry không khỏi rùng mình một cái.

“...đừng có nghĩ đến việc tìm trợ giúp để trục xuất ta. Tên nhãi đó đã thử, và ngươi thấy cái kết của nó rồi đó. Dù ta chưa đủ khỏe để giết ngươi, nhưng nếu đến đường cùng, ta cũng sẽ không chết một mình đâu.”

“Được, cứ vậy đi,” Harry thở dài. Hắn biết Voldemort nói thật.

“Để cho chắc chắn, vẫn là cho người biết đi. Ta cũng không đủ khả năng để hoàn toàn áp chế cơ thể này…”

“Cái gì…?” Harry chưa kịp dứt câu thì một cơn nóng lại xộc qua người làm hắn sững lại. Cơn nóng này không gây ra đau đớn, nhưng lại rất khó chịu. Chỉ một giây sau, mặt Harry chợt đỏ bừng khi phát hiện ra giữa hai chân hắn, khúc côn thịt đó đang cương cứng đến cực hạn. Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả lại trở về bình thường.

“Ngươi vừa làm gì ta thế?” Vừa xấu hổ vừa giận, Harry quát lên.

“Ta chẳng làm gì ngươi cả, đó hoàn toàn là do cơ thể này. Đó là những gì sẽ xảy ra khi ta mất kiểm soát. Và ta đảm bảo với ngươi chuyện đó sẽ xảy ra. Lúc đầu, ngươi sẽ không nhận ra gì, vì ngươi mới mười sáu tuổi, và những phản ứng đó là rất bình thường. Nhưng nếu không được giải quyết, cảm giác đó sẽ dần khiến ngươi phát điên.”

“Còn có chuyện như vậy…” Harry mặt trắng bệch. “Ngươi nói ‘giải quyết’, tức là…”

“Ngươi nghĩ đúng rồi đó,” Voldemort lại cười cái điệu cười lạnh sống lưng đó. “Và phải là với một đứa con gái khác, ngươi không thể tự giải quyết. Hiểu chứ?”

“Hiểu,” Harry gục mặt, nhìn chằm chằm xuống giường mà suy nghĩ. Bản thân hắn cũng không biết đây là họa hay phúc. “Nhưng cứ như vậy sao? Cứ mỗi lần ta lên cơn thì lại phải giải quyết. Không có cách dứt điểm sao?”

“Tất nhiên là có. Ngươi giúp ta ra khỏi cơ thể này, hoặc là…”

“Hoặc là…?”

“Không, cái này thì ngươi tự tìm hiểu đi. Nó thuộc về phạm trù pháp thuật mà ta ghét cay ghét đắng, nên không thể nói chi tiết được. Vậy đi, ta mệt rồi. Hiện tại ngươi cứ làm quen với tình hình của cơ thể này và trở lại Hogwarts vào ngày mùng một tháng chín. Sau đó ta sẽ có an bài khác.”

“Này, khoan!” Harry vội gọi, nhưng Voldemort đã không trả lời hắn nữa.

“Mẹ nó, cứ như vậy bỏ đi sao?” Hắn vừa lầm bầm chửi rủa vừa nằm vật xuống giường. Trong lúc đó, ánh mắt hắn bị thu hút bởi một miếng giấy da trên tủ đầu giường. Mảnh giấy này vốn được đặt dưới cặp kính cận của hắn. Tuy nhiên, điều làm Harry chú ý là miếng giấy này cực kỳ nhăn nhúm, giống như nó đã bị vò nát rồi lại trải ra vậy.

Không kiềm chế nổi sự tò mò, Harry thò tay ra bật đèn ngủ, sau đó cầm mảnh giấy lên và đọc. Càng đọc, miệng và mắt hắn càng mở lớn.

HỢP ĐỒNG ĐÍNH HÔN

Giữa Harry James Potter và Pansy Parkinson.

Hợp đồng được ký giữa gia trưởng nhà Potter và gia trưởng nhà Parkinson.

Người làm chứng: Sirius Orion Black.

Theo sự đồng ý của hai gia trưởng, Harry Potter và Pansy Parkinson bắt buộc phải kết hôn với nhau khi cả hai tròn mười bảy tuổi, và con gái nhà Parkinson phải mang thai của con trai nhà Potter sau thời gian muộn nhất là một năm sau đám cưới.

Đây là một hợp đồng ma thuật ràng buộc. Nếu không tuân theo, dòng họ vi phạm khế ước sẽ bị tước đi ma thuật của mình.

—----------------------------------------------

Harry đọc cái hợp đồng đó không dưới chục lần mà vẫn không thể tin vào mắt mình. Đây chắc chắn không phải là nguyên tác rồi. Nguyên tác làm đếch gì có vụ này? Hắn đương nhiên biết Pansy là ai. Hắn chỉ không biết Pansy ở vũ trụ này có tính cách như thế nào.

“Mẹ nó, mong là cô ta không khốn nạn như nguyên tác,” hắn tự lầm bầm với cái trần nhà phía trên.

Bạn đang đọc Harem ở thế giới ma thuật sáng tác bởi Claudius

Truyện Harem ở thế giới ma thuật tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Claudius
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.