Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân vật phụ

Tiểu thuyết gốc · 1255 chữ

Huy cận - nghe giống như tên của một nhà thơ nổi tiếng nhưng trái với cái tên đã làm nên tên tuổi ấy, hắn chỉ là một người bình thường và mang trên mình cặp mắt kính dày cộp. Ngay từ hồi học tiểu học do bị cận Huy đã mang trên mình đôi mắt kính có thể nhìn thấy vạn vật, khả năng của chiếc kính đó đặc biệt đến mức mà hầu hết người bình thường nào cũng có được, từ đó cái tên Huy cận đã theo cậu từ đó đến giờ. Như hầu hết những người mang kính khác, Huy sở hữu vẻ đẹp mà những soái ca khác không bao giờ có được với một nước da đen, mặt hơi hô và dáng người to con khiến hắn chả khác gì một con tinh tinh biết đeo mắt kính. Chính vì “vẻ đẹp” ấy, hắn quyết tâm đi tìm con đường sắc đẹp khác - con đường của những người tìm kiếm tri thức. Cuối cùng, trời cao đã nhìn thấy hắn và ban cho hắn sự thành công, Huy đứng trên bục giảng, tay cầm sách và… “học lại bài cuối giờ cô kiểm tra lại” - câu nói quen thuộc của giáo viên kể từ khi hắn cắp sách đến trường lại vang bên tai hắn.

Sau thời gian 12 năm vật lộn với sách vở thì cuối cùng ngày thi Đại học cũng đến, với những tri thức được "nắm gọn" trong lòng bàn tay Huy đã vào được một trường Đại học nhờ đậu vớt. Phía bên kia đường là cổng trường Đại học, nơi là cậu được học tập với môi trường mới suốt 4 năm học… hoặc lâu hơn.

- ”Sắp đến rồi, cánh cửa sẽ giúp ta thay đổi cuộc sống” - Huy vừa đi vừa lải nhải như thằng tâm thần mới trốn viện thì bông hẵn nhìn thấy một tên cao thòn lòn được bao bọc trong một cái áo choàng đen che kín người, trên vai là một cây gậy với một cái lưỡi dao cong như lưỡi liềm.

- “cosplay này nhìn quen quen thế nhỉ?” - nhưng rồi hắn mặc kệ tên cosplayer đó và vội băng qua đường vì sắp đến giờ học và hẵn không muốn buổi đầu tiên đi học lại vô lớp trễ.

Đang băng qua giữa dòng xe tấp nập cùng với những người khác thì bống dưng hẵn cảm thấy như bị ai kéo lại rồi “Đùng” tiếng la hét của mọi người xung quanh vang lên. “Mình vừa bị xe đâm?!” - đó là những gì hắn có thể nghĩ rồi mắt hắn từ từ nhắm lại.

- “Đi thôi!” - một giọng nói khàn khàn vang lên và Huy có cảm giác mình vừa được ai kéo dậy. Mở mắt ra thì hắn thấy mọi người đang tụ lại, tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi và cảnh sát đang ổn định lại tình hình. Xuyên qua đám người đấy và nhìn thấy người đang nằm đó: “Đây là… mình?!”. “Đứng ngây ra đó làm gì nữa? Nhìn cái mặt đã thấy khó ưa rồi, nhanh đi thôi” - giọng nói khàn khàn ấy lại vang bên tai hắn, hắn quay lại thì thấy tên cosplay đó đứng đó và nhìn hắn, dù đã cố gắng nhưng hẵn vẫn không thể nhìn rõ mặt tên đó là ai. Đang mải suy nghĩ về nhan sắc đồi thưởng thì hắn lại thấy một hành động làm hắn há hốc mồm, chỉ thấy tên mặc đồ đen phất tay một cái thì một cái cổng đen thui bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Tên áo đen quay lại, nhìn thấy vẻ mặt như con tinh tinh đứng ngơ ngác ở đó thì hắn nắm đầu đối phương và kéo vào trong cái cổng đấy.

- “Đây là đâu? tên ưa thích màu đen này là ai? sao ta lại thấy ta nằm trên đường lúc đó?” - Đó là những gì hắn nghĩ sau khi bị túm đầu qua bên này. Xung quanh toàn là dung nham đỏ rực, đâu đó vang lên những tiếng rên rợn người.

Sau sự suy tư với những logic vớ vẩn vẫn không tìm thấy lời giải đáp, hắn quyết định hỏi trực tiếp để tìm ra câu trả lời của mình: “Ngươi là ai?”.

- Tên áo đen nhìn hắn với nụ cười hắn nghĩ là than thiện nhất có thể nhưng đối với Huy …. Hắn còn không biết tên áo đen đã cười nữa là. Nếu để hắn thấy tên áo đen cười thì chắn chắn hắn sẽ thốt lên rằng: ”Người có cười đấy à? Hay là ngươi đang khóc? Có lẽ chỉ là đang há mồm thôi!”. Sau nụ cười đầy tính thân thiện ấy, hắn cũng quay lại với câu hỏi của Huy và đáp: “Đoán xem??”

- “…”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Huy, tên áo đen vẫn tiếp tục đi lên phía trước và Huy lại phải đuổi theo sau. Trên đường đi, Huy vấn tiếp tục cố bắt chuyện với người đã kéo mình đến đây bằng hang loạt câu hỏi: “Người là trai hay gái?, giọng của ngươi nghe bê đê vãi làm tao nghe éo hiểu gì.”, “Người có vợ hay chồng sao? dáng dấp thế nào?”, “Đây là đâu?”, “Sao lúc nãy tao thấy thằng nào giống tao nằm trên đường vậy?”, blabla…

Có vẻ chán ngấy với một con tinh tinh nhiều chuyện, hắn quay lại và nói với Huy: “Ta là ai mà ngươi không đoán ra được sao? Có kẻ nào giống ta không? Vẻ ngầu lòi và tay cầm lưỡi hái? nói vậy ngươi đã đoán ra chưa?”- Nhìn Huy với dáng người kênh kiệu, hắn tự tin rằng nói đến đó thì 99,9% người sẽ đoán ra được than phận của hắn, tưởng tượng đến lúc đó nhìn vẻ mặt của con tinh tinh kia sợ hãi và khóc lóc: “ Thần chết sama~ hãy tha cho con đi mà, huhu”. Nghĩ đến đó lại làm hắn cười đến run người.

Huy nhìn gã áo đen đang run như cầy sấy thì tưởng hắn bị bệnh bèn nói: “Ngươi là ai ta thật sự không biết nhưng ta biết rằng ngươi đang bị lạnh. Hây chà, kéo ta đến nơi nóng bỏng toàn dung nham thế này, lại còn bịt kín trong cái áo đó nữa, chắc là bị cảm rồi đúng không? Ở đây có chỗ nào bán thuốc không? đi mà mua liều thuốc cảm sẵn tiện mua thêm thuốc an thần đi. Có nhiều loại thuốc lắm nên phải để ý đến bao bì, tránh hàng giả …”. Nhìn Huy chém gió mà làm hắn ngây người, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một câu hỏi: “Đến cùng ngươi giả ngu hay là ngu thật vậy?”.

- ”Im đi!!”, tiếng quát của thần chết làm Huy giật mình quên cả vụ chém gió. Hắn nhìn Huy và nói: “Người đang đùa ta?”

Huy lắc đầu

- “Vậy ngươi thật không biết ta là ai?”

- “Ta có hỏi nhưng ngươi có nói đâu” Huy bĩu môi

- “Ngươi …” có vẻ tên thần chết đã hạn hán lời với Huy hắn chỉ bèn nói:

- “Ta là thần chết a. Ai ai cũng biết ta sao ngươi lại không biết chứ. Hazz bi ai, bi ai”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của thần chết, Huy chỉ trả lời: “Đối với nhân vật phụ không thể phụ hơn ta không quan tâm lắm a”

Bạn đang đọc Hậu Thế 3000 Năm sáng tác bởi ultronplk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ultronplk
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.