Lui lại!
Dịch: Tĩnh
Kiếm ý đầy trời kèm theo tiếng sấm vang, Vân Phi Vũ đã dùng toàn bộ sức vào một kích này, không sử dụng thêm bất kỳ vũ kỹ này.
Vỹ kỹ tiêu hao linh lực quá lớn, hơn ba chục đầu ma thú này, Vân Phi Vũ căn bản không thể nào tiêu hóa nổi, đối với một ít ma thú cấp thấp có thể không cần thì tận lực không cần.
"Thình thịch!"
Uy thế của một kiếm, một đầu Thiết Bì Tê Ngưu trực tiếp bị hắn chém thành phân nửa, huyết nhục văng tung tóe, rất là đẫm máu.
Sau một kiếm đó, thân hình Vân Phi Vũ nhảy chuyển, không chần chờ thêm, trực tiếp giết thêm một đầu ma thú khác, ở trong kế hoạch của hắn, trước tiên dọn dẹp những ma thú cấp thấp này, đối với những ma thú Luyện Khí cấp tám, cuối cùng mới xử lí, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì có thể lui thân.
Trong nháy mắt, dù cho chém liên tục ba đầu ma thú, thanh sam nhuốm máu, mũi kiếm rỉ máu, chuyển hướng kiếm, chém tới một đầu Tử Xà.
"Rống!"
Gầm lên giận dữ, Ban Văn Cự Hổ rốt cục không nhịn được, một môn vũ kỹ giống như sóng âm, vọt vào lỗ tai Vân Phi Vũ khiến cho hắn hơi ù tai, hổ trảo mượn cơ hội chụp được, linh lực màu đỏ ngòm cuốn tới khiến cho Vân Phi Vũ không thể không thay đổi phương hướng công kích, thân kiếm Lôi Minh Kiếm đưa ngang một cái, ngăn cản tập sát đến đây dựa thế trực tiếp lui lại, lui lại trên một tảng đá lớn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ trong mấy hơi đó số lượng ma thú ngày càng gia tăng, cùng số lượng ma thú mình đánh chết hoàn toàn khó có thể so sánh.
- Thật là khó chơi, xem ra phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được, chiến đấu không phải là đạo lý đúng đắn.
Vân Phi Vũ thở dài một tiếng, trong nháy mắt đè lại chiến ý, cho dù chính mình trở nên cường đại thì với số lượng ma thú ngày càng gia tăng như thế này cũng không thể giết hết.
Tiện tay đem hai cỗ thi thể ma thú ở trên mặt đất thu vào rồi tìm địa điểm đột phá.
- Lão đại, thực lực Vân Phi Vũ coi như cường đại, cũng không biết có thể chống lại mấy đợt ma thú công kích?
- Hừ, thực lực Luyện Khí cấp tám có thể đánh bại con Hoang Lang kia thì coi như là lợi hại, nhưng muốn tránh được công kích của cả Hoang Lang và Ban Văn Cự Hổ thì đó là hy vọng hão huyền, chúng ta chờ nhặt xác hắn đi là vừa, ẩn nấp tốt cho ta, đừng đưa tới ma thú nếu không đừng trách ta đem các người xuống ném xuống!
Mấy bóng người nằm vùng ở trên cây cự thụ, nhìn Vân Phi Vũ đang bị ma thú vây quanh, trên mặt mấy người cười nhạt, nhìn dấu hiệu trước ngực bọn hắn, thì có thể nhận ra đây là dấu hiệu của đệ tử Vạn Kiếm Sơn.
- Hử? Có âm thanh?
Vân Phi Vũ tập trung tinh thần, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều nghe thấy, trong mơ hồ hắn nghe thấy thanh âm của mấy người, tuy mờ nhạt không rõ ràng, thế nhưng hắn vô cùng xác định tuyệt đối có người quan sát mình.
Vân Phi Vũ còn chưa kịp suy nghĩ thì Ban Văn Cự Hổ nhào tới lần nữa, hai trảo của nó vô cùng sắc bén đến run sợ.
Đồng thời, Hoang Lang nổi giận gầm lên một tiếng, móng sau duỗi một cái, cũng nhảy qua, một trái một phải khóa Vân Phi Vũ lại.
- Liều mạng!
Thầm mắng một tiếng, cắn răng một cái, trong nháy mắt xuất ra Lôi Ảnh Tam Thiên, chính bản thân tiến về phía trước, lưu lại hai thân ảnh trực tiếp đón nhận công kích của hai ma thú.
Lúc này, Vân Phi Vũ biết hai cái bóng của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hai ma thú, giẫm Du Long Bộ thoát khỏi chiến trường.
Nào biết, thân hình vừa mới ổn định, lại thêm một con Tử Đằng Xà miệng nhả khói độc, trực tiếp bay về phía Vân Phi Vũ.
Tử Đằng Xà dài hai thước, khói độc lượn lờ, trong nháy mắt che mất thân thể Vân Phi Vũ, bên trong chất độc, đuôi lớn của Tử Đằng Xà không ngừng phát ra tiếng leng keng, còn tràn tới một ít tia lửa.
- Xong, tiểu tử này chết chắc, hy vọng nhẫn không gian của hắn không bị chất độc này ăn mòn, nếu không chúng ta lãng phí thời gian rồi!
Người dẫn đầu tiểu đội Vạn Kiếm Sơn thì thào một tiếng, giọng nói có chút tiếc hận.
- Lão đại, nếu hắn chết thì sự tình của Tử Tiêu thú, chúng ta không có biện pháp nào khai báo, có nên cứu hắn hay không?
- Người có phải bị ngu không, loại tình huống này thì cứu thế nào, đây chính là Tử Đằng Xà, chỉ trách mạng hắn không tốt, chuẩn bị lui lại!
Người dẫn đầu thấp giọng mắng một câu, một lần nữa đem thân thể giấu ở trên cây cổ thụ.
Vừa nhìn là biết áo choàng trên người bọn họ không phải vật phàm, màu sắc của áo choàng có thể tại địa điểm mà thân thể khoác nó mà phát sinh biến hóa, cái này ở trong Ma Thú sâm lâm chính là một lợi khí bảo vệ tính mạng.
Tử quang mờ mịt trên người Vân Phi Vũ, lúc này vậy mà toàn thân cao thấp trên người không một vết thương, ngay cả thanh sam cũng hoàn hảo như lúc ban đầu.
Cường hãn của Tử Vân Hộ Văn rất rõ ràng.
Phen biến hóa này, đều đã được Vân Phi Vũ tính toán kỹ càng, bởi Vân Phi Vũ biết có nhóm người ở phía sau liền cố ý lộ ra kẽ hở, đem chính thân mình đưa vào hoàn cảnh nhìn như phải chết, chính là vì dẫn đám người đang bí mật quan sát ra.
Ở Vân Phi Vũ xem ra thì đám người kia tuyệt đối là muốn ngồi ngư ông đắc lợi, quan trọng nhất là một thời điểm, Vân Phi Vũ nghĩ mới bắt đầu có một tín hiệu thì tỷ lệ lớn những người này là người của Vạn Kiếm Sơn.
Nếu như vậy, thì hắn cũng không cần phải lưu tình.
- Lão... Lão đại, Vân Phi Vũ đang bay về hướng chúng ta!
Một đệ tử Vạn Kiếm Sơn sợ hãi nói một câu.
- Chết tiệt, lui lại, đều lui lại!
Người dẫn đầu hô to một tiếng, thân hình tăng tốc độ, trực tiếp bỏ qua đồng môn ở phía sau, một mình bản thân chạy trốn trước.
Vân Phi Vũ thấy dấu hiệu Vạn Kiếm Sơn, lại nhìn người nam tử cầm đầu bỏ qua đám tiểu đệ của mình thì hừ lạnh một tiếng, đệ tử Vạn Kiếm Sơn đúng là một đức hạnh, đều ích kỷ như vậy, vật họp theo loài, vừa lúc nghiệm chứng đúng trên người bọn hắn.
Vân Phi Vũ cũng không dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nhón chân qua cây đại thụ, đầu ngón chân điểm nhẹ, bay về hướng xa xa.
Gió to rít gào, đang tại thời điểm Vân Phi Vũ vừa mới nhảy kia thì một đầu Ưng Thú cấp tốc vọt tới, lộ ra một đôi thiết trảo chụp vào nơi đây.
"Phốc!"
Một tên đệ tử Vạn Kiếm Sơn trực tiếp bị móng to lóe lên hàn quang đâm thủng thân thể, máu tươi chảy đầm đìa, rõ ràng đã không còn khả năng sống nữa.
- Cứu... Cứu ta...
Thân thể dần trở lên lạnh, tên đệ tử Vạn Kiếm Sơn còn đang cầu cứu, hy vọng có người cứu hắn, thế như lời còn chưa dứt thì thân thể đã trực tiếp bị ném vào trong bầy thú ở phía sau, hóa thành chất dinh dưỡng cho đất đai.
- Ai! Đừng có trách ta, có trách thì trách người đầu thai nhầm môn phái rồi!
Vân Phi Vũ quay đầu đau lòng nói một câu, lần nữa nhảy thân hình rồi từ từ biến mất ở cánh rừng này.
Tại thời điểm hắn vừa mới biến mất khoảng nửa khắc, lại thêm một đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi này, nhìn đệ tử Vạn Kiếm Sơn chạy thục mạng ở bốn phía, khẽ khoát tay một cái, trong nháy mắt huyết nhục ma thú văng tung tóe dưới đất, hóa thành bãi thịt nát.
Đăng bởi | tinhtinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |