Kiêu hùng
Dịch: Tĩnh Tĩnh
Nghe được những lời này, Tô Tâm Nhu hơi đỏ mặt, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập thịch, đứng im tại chỗ, có phần không biết phải làm sao.
- Ha ha...
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Tâm Nhu, trong lòng Vân Phi Vũ nhất thời hài lòng một hồi, cô gái nhỏ này, thật đúng là dễ trêu đùa.
- Không đứng đắn!
Chứng kiến Vân Phi Vũ trêu mình, Tô Tâm Nhu thất thố giây nát rồi nghiêm mặt, nhẹ nhàng quát.
- Được rồi, nói chuyện chính, lần này ta tới là muốn cùng ngươi đàm luận chuyện làm ăn lớn, Thiên Tâm các chúng ta cần một trăm thanh Hàn Thiết Kiếm, còn có một chút Dược phẩm cấp thấp nữa, thu mua với giá cao, ngươi dám tiếp không?
- Sao lại không dám tiếp, ngươi muốn bao nhiêu thì chúng ta có bấy nhiêu, chỉ là phương diện giá cả, hắc hắc, ngươi cũng hiểu, ta là tám đời đều bần nông, điều kiện kinh tê tương đối eo hẹp, ngươi xem ta...
Vân Phi Vũ vừa nghe thấy một trăm thanh Hàn Thiết Kiếm, còn có đan dược cấp thấp, mấy thứ này mặc dù không đắt thế nhưng số lượng cũng không ít, lợi nhuận trong đó cũng không ít.
- Dừng dừng, giá cả cam đoan ngươi sẽ thỏa mãn, ngươi đúng là tham tiền.
Tô Tâm Nhu nhanh chóng cắt đứt lời Vân Phi Vũ, cũng không muốn nghe Vân Phi Vũ cằn nhằn không ngừng nữa, vừa nói xong trực tiếp ném một chiếc nhẫn trữ vật tới.
Vân Phi Vũ tiện tay tiếp được, không kịp chờ đợi mà mở ra, sau đó xem một chút, làm cho mặt hắn như nở ra trăm đóa hoa.
Trong đó số lượng quặng Hàn Thiết kinh người, số lượng đại khái có thể luyện được hai trăm thanh, dựa theo xác xuất thành công bây giờ của Vân Phi Vũ mà nói, sau khi hoàn thành một trăm thanh còn có thể lưu lại một trăm thanh, buôn bán kiểu này đúng là kiếm bộn rồi.
Hơn nữa những thảo dược kia, Ngưng Huyết Đan, Thối Cốt Đan, Giải Độc Đan, Tiểu Hoàn Đan,... Một đống lớn tài liệu, xếp hàng tràn đầy nhẫn trữ vật, lần nữa làm cho Vân Phi Vũ cười như nở hoa.
- Nhiều tài liệu như vậy, Tâm Nhu, ngươi dự định bao nuôi ta sao?
Tâm trạng của Vân Phi Vũ rất tốt, nhìn Tô Tâm Nhu giống như một tiểu phú bà, tươi cười trên mặt không hề dấu giếm, còn có hơi nịnh hót.
- Hừ, đợi ở một bên đi, trừ bỏ tỷ lệ thất bại, chúng ta chỉ cần một trăm thanh Hàn Thiết Kiếm, danh sách đan dược cũng ở bên trong, tài liệu chỉ nhiều không ít, có thể còn lại bao nhiêu thì nhìn bản lĩnh của ngươi rồi.
Tô Tâm Nhu tức giận hừ một tiếng, đối với đùa giỡn của Vân Phi Vũ có hơi bối rối, từ lúc Vân Phi Vũ đi vào, đỏ bừng trên mặt nàng không hề giảm đi, đem lời đó nói xong, không dám ở lại đại sảnh một khắc nữa.
Vừa vào nội viện, thì nhanh chóng gọi Ưng thú ra, nhẹ nhàng tung người, leo lên lưng tiểu Bạch.
Vân Phi Vũ không nhanh không chậm đi tới nội viện, nhìn bộ dạng của Tô Tâm Nhu khiến cho hắn cảm thấy nha đầu này thật dễ thương.
- Trong vòng mười ngày sẽ giao hàng, ta giao hàng đến hay là ngươi tới lấy?
Vân Phi Vũ hỏi một câu.
- Mười ngày sau ta sẽ cho người tới lấy, để cho ngươi giao hàng? Ta sợ bị mắng! Tiểu Bạch, chúng ta đi!
Tô Tâm Nhu bĩu môi, trực tiếp bay lên trời, chỉ để lại Vân Phi Vũ xốc xếch vì bị gió quật vào.
- Ta không phải đang giảng đạo lý sao?
Vân Phi Vũ gãi gãi đầu rồi đi về phía quầy hàng.
Cùng trao đổi với Tô Tâm Nhu một phen, khiến cho hắn biết được nguyên nhân ở cửa hàng có nhiều người như vậy, đơn giản chính là ngưỡng mộ mà đến, cảm thán một tiếng, làm minh tinh thật là mệt nha!
Vừa vào quầy hàng, khắp chốn sôi trào, tràn đầy người là người thấy Vân Phi Vũ, những người này đều cầm lấy phiếu trong tay điên cuồng hò hét, thậm chí muốn vọt đến, nhìn tình cảnh này khiến Vân Phi Vũ sợ đến nỗi muốn chạy ngay đi.
- Tất cả mọi người mau im lặng, tiền trang Vân gia ta luôn luôn lấy khách hàng làm gốc, được mọi người ủng hộ như vậy khiến cho ta rất cao hứng, ở chỗ này, ta cảm tạ mọi người trước.
Vân Phi Vũ không thể không trước hết bình phục tâm tình của những người này.
- Thế nhưng, mọi người cũng biết, tiền trang chúng ta chỉ là sinh ý nhỏ mà thôi, hy vọng mọi người có thể nhường cho những người thật sự cần giúp đỡ, tránh đường một chút, Vân Phi Vũ ta thay những người đó cảm ơn mọi người!
Đột nhiên chuyển lời, trên mặt Vân Phi Vũ xuất hiện vẻ nghiêm nghị, bắt đầu nghiêm trang thông báo.
Không phải là hắn không muốn làm sinh ý, mà là thật sự xấu hổ vì tiền trong túi rỗng tuếch, nhiều người như vậy, hơn nữa đều là người có thực lực thấp, muốn cho bọn họ vay tiền thì toàn bộ không có giá trị cao gì.
Huống hồ, nhìn sắc mặt hồng nhuận của từng người một, nơi nào là người thiếu tiền chứ, rõ ràng làm vì muốn chữ ký mà đến vay tiền, hành vi như vậy khác nào cướp giật.
- Vân thiếu gia thật là thâm minh đại nghĩa, đúng là chuyện may mắn của thành Vân Châu chúng ta.
- Đúng vậy, Vân thiếu gia bị người oan uổng, gánh tiếng xấu trên lưng nhưng vẫn dứt khoát quyết liệt về cứu thành Vân Châu, trung nghĩa như vậy quả thật khó có được!
Nghe thấy lời Vân Phi Vũ nói, những người này nhao nhao ca ngợi, thậm chí có vài người trực tiếp đem phiếu vay nợ trong tay xé nát, trực tiếp đi ra khỏi tiền trang, thế nhưng cũng không lập tức rời đi mà là đứng ở cửa, ban ngày ban mặt quan sát Vân Phi Vũ.
- Những người này...
Vân Phi Vũ có phần nói không nên lời. "Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập" câu danh ngôn này quả thật đang nói ra tình hình hiện tại của chính mình.
Yên lặng cầm lấy một xấp giấy vay nợ trên quầy hàng rồi lui về tiền trang, trở lại gian phòng của mình.
Một ngày, Vân Phi Vũ chinh là ở trong phòng của mình ký tên, ký tên, lại ký tên, thực sự là ký đến nhũn tay.
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống chưa từng gián đoạn qua, đại khái Vân Phi Vũ cũng coi trọng vài lần, những người này quả nhiên đều là một ít dong binh cấp thấp, có vài người thậm chí ngay cả dong bỉnh cũng không phải, Luyện Khí cấp một đều tới vay. Tình huống như vậy khiến cho Vân Phi Vũ rất bất đắc dĩ.
- Xem ra ngày mai ta cần nói chuyện với quản gia, không phải khách hàng lớn thì không cần ta đích thân đến, bận rộn một ngày như vậy thật là lãng phí thời gian.
Vân Phi Vũ xoa xoa cổ tay, thấp giọng lẩm bẩm.
- Tiểu Thanh, nói với quản gia chuẩn bị đài Đoán Tạo, ngày hôm nay ta sẽ bắt đầu Đoán Tạo, còn có cả lò Luyện Đan cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Gọi tiểu Thanh tới phân phó vài câu, rồi hắn đi tới trù phòng, một ngày liền còn chưa ăn gì đây.
- Vũ nhi tới rồi, ăn cơm đi, đều là thứ con thích ăn.
Vừa vào trù phòng, Vân lão gia đã chờ Vân Phi Vũ tại đây, nhìn dáng điệu đó là có việc muốn thương lượng cùng hắn.
Ăn cơm xong xuôi, quả nhiên Vân lão gia trực tiếp gọi Vân Phi Vũ tới sương phòng.
- Phi Vũ, con có biết lần này cuối cùng con thua ở chỗ nào không? Một người anh hùng lại suýt chút nữa bị vạn kiếp bất phục, người như vậy thật là hiếm thấy.
Vân lão gia rung cái đầu, trên mặt có hàm xúc không rõ.
- Biết, con đã mù quáng cho rằng sau khi cứu vớt thành Vân Châu thì tất cả sự thật sẽ đứng ở bên con, chẳng qua con thật không ngờ tới, trong lúc đó ở mỗi bên thế lực tại thành Vân Châu đều có người thực lực như vậy đem con thành tội nhân, có thể con là anh hùng, nhưng bên trong thành Vân Châu không cần anh hùng tồn tại, bọn họ cần chính là thực lực, thế lực phát triển.
Vân Phi Vũ nhàn nhạt nói, thanh âm bình thản, mặt không chút thay đổi.
- Thế nhưng, cho tới bây giờ điều con muốn không phải là trở thành một anh hùng, mà là trở thành một kiêu hùng!
Đăng bởi | tinhtinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |