Đắc thủ, Phích Lịch Đạn
Dịch: Tĩnh
- ...
Thanh âm của Vân Phi Vũ truyền đến từ phía sau bọn Đổng Đại, tiếng nói tràn đầy dụ dỗ, giống như bọn buôn người cầm kẹo muốn lừa gạt tiểu hài tử.
- Ngươi... Sao ngươi lại ở chỗ này!
Trên mặt Đổng Đại xuất hiện vẻ sợ hãi, trong nháy mắt cả người không ngừng run rẩy. Nhất là nhìn thấy cặp mắt tham lam của Vân Phi Vũ đã toát ra kim quang, giống như một đầu ác lang đói đến điên thì nhìn thấy một miếng thịt béo ngậy.
- Ngươi muốn vay không?
Vân Phi Vũ không trả lời Đổng Đại, mà tiếp tục từng bước áp sát.
Hắn thích vũ kỹ này, bất kể là hiệu quả hay uy lực, hắn đều rất thích, Long Châu là thứ trạch nam như hắn yêu thích nhất, bây giờ còn thấy tuyệt kỹ thành danh thì sao có thể buông tay.
- Không... Không vay!
Đổng Đại có phần nói lắp, hắn ta còn không thể hiểu nổi rốt cuộc Vân Phi Vũ làm thế nào xuất hiện ở phía sau mình, lúc này lại bị Vân Phi Vũ tới gần khiến sau lưng Đổng Đại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
- Không vay sao? Vậy ngươi cần đan dược không?
Vân Phi Vũ lại tiếp tục hỏi một câu.
- Không cần!
- Ta cảm thấy bây giờ ngươi rất có nhu cầu!
Vân Phi Vũ nhanh chóng đem hai chân Đổng Đại ngã xuống đất.
Đổng Đại hoàn toàn không dự liệu được Vân Phi Vũ sẽ trực tiếp động thủ, nên ngã xuống như chó gặm bụi.
- Con bà nó...
- Cần đan dược không?
Đổng Đại lớn tiếng mắng chửi, nhưng Vân Phi Vũ lại nhanh chóng sáp lại gần bên người của hắn ta, ngồi trên lưng Đổng Đại, uy hiếp trên mặt càng đậm.
- Ta muốn con m* ngươi...
"Bành!"
Lại thêm một cước, khiến cho hắn ta ngất ngây con gà tây.
Những tiểu đệ kia đứng ở nơi đó bắt đầu hơi nhốn nha nhốn nháo, bọn họ thật không ngờ, đại ca của mình vậy mà bị đánh đến không có sức chống trả.
- Đừng, đừng đánh, ta cần... Cần đan dược!
Vừa mới tỉnh táo thì Đổng Đại phát hiện Vân Phi Vũ lại chậm rãi đến gần, nhanh chóng xua tay, vẻ mặt sợ hãi đáp.
- Như thế có phải tốt không, chỗ này ta có Ngưng Huyết Đan, Giải Độc Đan, Tiểu Hoàn Đan,...
Vân Phi Vũ đọc một mạch tên các loại đan dược, tận tình nhìn Đổng Đại.
- Ngươi có Tiểu Hoàn Đan?
Nghe được tên đan dược, nguyên bản đau khổ trên mặt Đổng Đại đột nhiên chuyển thành kinh hỉ.
Ở thành Thự Dương, cái gì cũng không thiếu nhưng lại thiếu đan dược, nguyên nhân bởi vì nơi này trên cơ bản đan được đã bị lũng đoạn, bị thế gia luyện dược là Vương gia khống chế, bất kể là đan dược hi hữu gì, hay một ít đan dược cấp thấp đều bị bọn họ khống chế một cách nghiêm ngặt.
- Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, giá cả cam đoan thỏa mãn ngươi!
Nghe được Đổng Đại nói, trên mặt Vân Phi Vũ vui vẻ, không sợ ngươi có lòng ham muốn, chỉ sợ ngươi không cần. Hơn nữa nghe khẩu khí của Đổng Đại thì Tiểu Hoàn Đan ở thành Thự Dương cũng thuộc loại hiếm.
- Nhiều ít đều có? Có thể cho ta vay?
- Đương nhiên, mượn bao nhiêu, đây là ngân phiếu định mức, ngươi kí tên vào chỗ này, xem như ngươi là khách hàng đầu tiên nên ta ưu đãi cho ngươi, mượn năm hay sáu đều có thể, thời gian trả tiền sẽ không hạn chế cho ngươi.
Vân Phi Vũ nhanh chóng lấy ngân phiếu định mức ra, còn lấy ra năm viên đan dược, không cho phép Đổng Đại cự tuyệt.
Vẻ mặt Đổng Đại lơ mơ đồng ý ký tên, nhìn năm viên đan dược trong tay, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Tiểu Hoàn Đan, đây chính là Tiểu Hoàn Đan, vậy mà chỉ nhoáng một cái mình có trong tay đến năm viên, đang nằm mơ sao?
- Keng, vay mượn thành công, người vay mượn Đổng Đại, phía dưới là kỹ năng của hắn, mời kí chủ lựa chọn.
"Phích Lịch Đan, kỹ năng Đổng Đại tự nghĩ ra, đem linh lực toàn thân hội tụ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt phát ra uy lực to lớn."
Quả nhiên có, Vân Phi Vũ trực tiếp bỏ qua những kỹ năng ngổn ngang kia, lựa chọn Phích Lịch Đạn.
- Lựa chọn kỹ năng thành công, tiêu hao 60 điểm linh khí, cấp bậc kỹ năng: Huyền giai cấp thấp.
Vân Phi Vũ hài lòng vỗ vỗ bả vai Đổng Đại, nhìn về tiểu đệ ở phía sau Đổng Đại, lại thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn hắn, Vân Phi Vũ lắc đầu không thèm để ý tới đám người kia, vừa nhìn là biết cũng không phải là người có kỹ năng đồ sộ gì, Vân Phi Vũ bỏ qua không tiếp tục cho vay mượn.
Ở địa phương mới này, Vân Phi Vũ dự định thu lòng thương hại của bản thân, đem đại kế cho vay mượn của mình sắp xếp lại một phen, nếu dùng một câu để biểu đạt thì đó chính là, đem những người đứng ở tầng cao nơi này, hắn đều muốn cho họ vay một lần.
Một người cường giả, tài nguyên cần tất nhiên sẽ không ít, chính mình phải làm là đem những tài nguyên cao giai thu vào tay, đem những cường giả kia, toàn bộ bắt vào trong lòng bàn tay của chính mình.
Có hệ thống hỗ trợ, Vân Phi Vũ tin tưởng, điều này hoàn toàn không phải là mộng tưởng.
- Đúng là Tiểu Hoàn Đan! Lợi lớn rồi, kiếm lợi lớn rồi!
Đột nhiên, Đổng Đại ở phía sau Vân Phi Vũ hô to một tiếng, thanh âm cực lớn dọa Vân Phi Vũ giật mình.
- Có gì kinh ngạc! Đúng là gia hỏa chưa từng va chạm xã hội mà!
Vân Phi Vũ thầm mắng một tiếng, không quan tâm đến hắn ta mà bắt đầu xoắn xuýt nhìn cửa hàng này, bẩn thỉu bên trong thật khiến cho hắn đau đầu.
- Đại ca, về sau ngài chính là đại ca của ta! Các ngươi, mau gọi đại đại ca!
- Đại đại ca...
Đổng Đại lẩm bẩm một câu rồi kéo theo tiểu đệ của mình, hướng về phía Vân Phi Vũ hành một cái đại lễ.
- Đi đi, đều đi sang một bên, ta không có thời gian lảm nhảm với các ngươi, đừng tưởng rằng kêu ta một tiếng đại ca thì đan dược kia ngươi sẽ không trả, không trả thì xem ta có đánh chết ngươi hay không!
Vân Phi Vũ mắng, đối với những người vừa thấy mình đã động thủ, Vân Phi Vũ không hề dễ dãi.
- Có, nhất định có, đại ca, về sau có gì phân phó thì dù leo núi lửa tiểu đệ sẽ không chối từ.
Đối với quở trách của Vân Phi Vũ, Đổng Đại hoàn toàn không để ở trong lòng, ngược lại hắn ta còn hạ quyết tâm muốn đi theo Vân Phi Vũ, vừa ra tay chính là năm viên Tiểu Hoàn Đan, ngươi như vậy tuyệt đối sẽ không phải tiểu nhân vật.
Phải biết rằng, giá cả của Tiểu Hoàn Đan, ở thành Thự Dương đã bị nâng đến giá năm mươi kim tệ một viên, nhưng hắn ta một viên cũng không mua nổi, bây giờ đột nhiên có năm viên, đã sớm khiến cho lòng hắn vui mừng.
- Các ngươi có biết ở chỗ nào có thanh khiết công (công nhân làm vệ sinh) không?
Vân Phi Vũ vừa tới thành trì này, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không biết đi nơi nào tìm, nghe Đổng Đại nói như vậy, Vân Phi Vũ thuận tiện hỏi một câu.
- Thanh khiết công? Ngài muốn thanh khiết công làm gì ạ?
- Ngươi ngốc vậy, đương nhiên là để dọn dẹp cửa hàng này, bẩn như thế, ta ở thế nào!
Vân Phi Vũ trợn mắt với Đổng Đại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói một câu.
- Thế sao, Nhị lăng tử, ngươi đi tìm ít nhân thủ, dọn dẹp giúp đại ca!
Đổng Đại vung tay gọi một tiểu đệ bên người tới phân phó, sau đó nói tiếp:
- Đại ca, ngài còn chưa ăn cơm sao, ta mời ngài đến quán cơm ngon nhất ăn một bữa, vì ngài đón gió tẩy trần!
Không cho cự tuyệt, Đổng Đại lôi kéo Vân Phi Vũ đi về phía trước, hoàn toàn khác hắn với bộ dáng hung thần ác sát vừa rồi, thái độ chuyển biết cực nhanh, thực sự khiến người ta líu lưỡi.
- Đừng kéo ta, ta tự đi, động tay động chân làm sao làm tiểu đệ của ta.
- Đại ca, rốt cuộc ngài cũng chấp nhận ta, về sau ngài chính là thân ca, thân ca, nhận cái cúi đầu từ tiểu đệ.
- Cút!
Đăng bởi | tinhtinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |