Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đánh cuộc

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Dịch: Tĩnh

Nhìn bộ dạng Lý Thành, khiến cho mọi người xung quanh trong nháy mắt ngậm miệng, Vân Phi Vũ hơi kinh ngạc nhưng rồi lại thản nhiên.

- Chỉ là có phần không phải rất hoàn mỹ thôi, đương nhiên, ngài cũng có thể xem như là ta đang nói nhảm.

Vân Phi Vũ nhàn nhạt đáp, liếc mắt nhìn Đổng Đại hướng về phía cửa đi.

- Ha ha, đây là lần đầu tiên có người nói đồ ăn của ta không phải rất hoàn mỹ, tiểu tử, ngươi đã thành công treo lên khẩu vị của ta, nếu như ta đoán không sai thì chắc ngươi cũng biết nấu nướng, không ngại thì chúng ta tỷ thí một chút, thế nào?

Trù Thần Bành Tổ cười ha hả nhìn Vân Phi Vũ, ánh mắt mang hàm xúc không rõ, cáo già như hắn sao có thể không nhận ra Vân Phi Vũ đang giả vờ.

- Tỷ thí? Con bà nó, ta không nghe nhầm chứ, Trù Thần lại muốn tỷ thí trù nghệ với tiểu tử này, đây chẳng phải là chuyện lạ sao?

- Hừ, một tên tiểu tử không có danh tiếng gì mà thôi, trù nghệ có thể cao bao nhiêu, Trù Thần đại nhân bất quá chỉ muốn chỉ điểm một chút mà thôi, sẽ không dùng đến công phu thật!

Tiểu nhị của tửu lâu cũng đi tới, nhìn Vân Phi Vũ vẫn còn ngoan cường thì nói một câu.

Hắn ta đã làm việc ở tửu lâu này cũng được khoảng năm năm, trường hợp nào cũng từng thấy qua, tới tỷ thí tài nấu nướng, mặc kệ nổi danh hay vô danh thì Trù Thần đại nhân đều tiếp hết, hơn nữa đều không có ngoại lệ, Trù Thần đại nhân thắng toàn bộ. Trong lòng của hắn, Trù Thần đại nhân tỷ thí với bọn họ, cũng chỉ vì chỉ điểm một hai mà thôi, sao có thể dùng đến công phu chân chính của bản thân chứ.

Vân Phi Vũ nhìn đám người xung quanh rồi bất đắc dĩ lắc đầu, chung quy ở đâu cũng tồn tại quần chúng gió chiều nào theo chiều ấy, mình cứ như vậy không được coi trọng sao?

- Nếu như vậy, tiểu tử bất tài, tiếp thu khiêu chiến từ Trù Thần đại nhân!

Vân Phi Vũ xoay người lại nhìn Trù Thần, nói một câu, trên mặt rất là bình tĩnh.

Thế nhưng trái lại Trù Thần vừa nhìn, không khỏi nghiền ngẫm nhìn Vân Phi Vũ, tiểu tử này quả nhiên là đến tìm chuyện, bất quá dám ở chỗ này gây chuyện thì chắc sẽ có một ít thủ đoạn, hy vọng không để cho mình thất vọng.

Nghe thấy lời nói của Vân Phi Vũ, thì ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vân Phi Vũ như nhìn một tên ngu ngốc, cái gì mà tiếp nhận khiêu chiến từ Trù Thần, tiểu tử này, đúng là kiêu căng đến thái quá rồi.

- Tiểu tử, ngươi tên là gì?

- Vân Phi Vũ.

Giới thiệu sơ lược, sau đó hai người đi thẳng tới khu vực trù phòng.

Vừa vào trù phòng, sắc mặt Vân Phi Vũ bắt đầu hơi biến hóa, đồ trang trí nơi này, còn là trù phòng sao?

Trước không nói đến trình độ trù cụ, phối trí ở chỗ này căn bản không có các loại đồ đạc mà trù phòng thông thường có, một chút khói dầu cũng không có nữa.

Từng con từng con thuần thú hỏa hệ, được huấn luyện nghiêm chỉnh xếp hàng ở một bên, một ít hạ nhân còn thỉnh thoảng đem một vài loại đan dược đút cho con thuần thú, Vân Phi Vũ ở trong hệ thống biết được những con thuần thú này đều ở cấp hai, cấp ba, mặc dù không phải giống quý hiếm gì thế nhưng số lượng không hề ít, tuyệt đối trên mười lăm con.

Lại nhìn từng cái từng cái trù cụ, trình độ đoán tạo tuyệt đối không thấp, đều làm từ quáng thạch hỏa hệ, nếu như thả mấy thứ này ở trong tay mình thì tuyệt đối sẽ rèn ra vũ khí có thuộc tính.

Vân Phi Vũ không khỏi thổn thức, phối trí như vậy, hơn nữa với tay nghề của Trù Thần, giá cả của những món ăn kia cao như thế, Vân Phi Vũ cũng bắt đầu cảm thấy hợp lý.

- Vân tiểu tử, những thứ này ngươi tùy tiện dùng, chúng ta cùng lấy một nguyên liệu để nấu ăn, xem ai làm ra mỹ vị ngon hơn, thế nào?

Trù Thần nhìn dáng vẻ Vân Phi Vũ, trên mặt cười tủm tỉm.

- Hay, rất công bằng, chỉ là không biết người nào làm trọng tài?

Vân Phi Vũ lấy lại tinh thần nhìn đám người phía sau, rồi nhướng mày, tất cả đều rất hợp lý, chỉ là trọng tài khiến cho Vân Phi Vũ hơi do dự, nếu để cho đám người qua đường này làm trọng tài thì sợ rằng, coi như chính mình thực sự thắng thì cũng bị những người bẻ thành thua.

- Ha ha, tiểu tử ngươi không tin ta sao? Thắng thì thắng, thua thì thua, ngươi còn sợ ta không chấp nhận hả?

Sắc mặt Trù Thần thay đổi, hơi bất mãn với lời nói của Vân Phi Vũ, làm Trù Thần, hắn có sự kiêu ngạo của chính mình, không được phép nghi ngờ.

- Ha ha, mọi người có nghe thấy gì không, vậy mà hắn cảm thấy mình sẽ thắng, thật là tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, mao đầu tiểu tử, buồn cười chết ta rồi!

Tiểu nhị nhất thời cười lớn, khinh thường trên mặt càng thêm nồng đậm.

- Đúng vậy, sợ hãi thì mau cút đi, đừng lãng phí thời gian chúng ta ăn cơm!

- Cút đi...

Dưới sự lôi kéo của tiểu nhị, đám người đang yên tĩnh thì lại lần nữa xuất hiện trào phúng, vô cùng bất mãn với Vân Phi Vũ, tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.

Nghe những người này nói, sắc mặt Vân Phi Vũ bắt đầu khó coi, nhưng Đổng Đại từ trong kinh sợ trở lại bình thường, đứng ở trước mặt Vân Phi Vũ, bắt đầu phẫn nộ nói:

- Nhiều lời cũng vô ích, trù nghệ của đại ca ta là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, đám tục nhân các ngươi thì biết cái gì, có can đảm thì đứng ra đặt cuộc, mỗi người ít nhất là mười kim tệ, các ngươi có dám không?

- Hừ, phô trương thanh thế, ta đặt hai mươi kim tệ, tiểu tử này sẽ thất bại vô cùng thê thảm!

- Ta đặt ba mươi, ta muốn cho tiểu tử này cởi chuồng cút ra khỏi Triều Phượng tửu lâu!

- Ta đặt hai mươi...

Đổng Đại vừa mở miệng thì trực tiếp oanh động đám người xung quanh, đều tức giận nhìn hai người Vân Phi Vũ, dám trắng trợn bình phẩm đồ ăn của Trù Thần, đồng thời khiêu chiến Trù Thần, chuyện như vậy chẳng khác nào tìm đường chết, vậy mà Đổng Đại này vẫn còn dám mở đánh cuộc, chuyện như vậy, ở trong thành Thự Dương vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.

- Vân tiểu tử, tiểu đệ của ngươi đã nói như vậy, thì chúng ta đây cũng phải đánh cuộc xem thế nào?

Trù Thần cười nhạt nhìn Đổng Đại, không hề phản cảm với cách làm của hắn, còn mang theo ý vị đồng ý.

- Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta cũng đánh cuộc!

Vân Phi Vũ dứt khoát lấy một viện Tẩy Tủy Đan duy nhất ra đặt ở trong tay Đổng Đại, sau đó vỗ vỗ bả vai Đổng Đại, vừa rồi Vân Phi Vũ còn đang rầu rĩ làm thế nào để mở đánh cược, thì không nghĩ tới tiểu tử này đã dựa theo đi trước một bước bày đánh cược, thực sự là đúng tâm ý của mình.

- Tẩy Tủy Đan? Tiểu tử, xem ra người cũng có chuẩn bị mà đến, ta không có Tẩy Tủy Đan, nhưng chỗ này ta có một khối Không Minh Thạch, xem như cũng xứng với Tẩy Tủy Đan của ngươi.

Chứng kiến Vân Phi Vũ lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan thì ánh mắt Trù Thần sáng ngời, nhưng cũng thật không ngờ tiểu tử Vân Phi Vũ này còn có thứ như vậy, thế nhưng hắn cũng không do dự lấy ra một khối đá màu bạc, đồng dạng đặt ở trên bàn tay to của Đổng Đại.

- Tẩy Tủy Đan, Không Minh Thạch, trời, lại có thể là đồ tốt như thế, đánh cuộc lần này phát tài lớn rồi!

- Con bà nó, đây chính là Tẩy Tủy Đan, tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào!

Nhìn thấy tiền đặt cược của Trù Thần và Vân Phi Vũ, ngay lập tức đoàn người bạo phát, tiền đặt cược như vậy thật là mù mắt chó của bọn họ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.