Rắn biết bay
Dịch: tinhtinh
Nguồn: TruyenYY
- Tốt cho một câu 'Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy'!
Vương gia chủ bị sự hăng hái của Vân Phi Vũ thuyết phục, nhanh chóng tiếp nhận thanh kiếm Vân Phi Vũ đưa tới, đầu tiên là cân nhắc, sau đó nhướng mày.
- Tiểu tử, kiếm của ngươi nhẹ hơn không ít.
Vương gia chủ rất kỳ quái, trọng lượng của kiếm thực ra cũng là chỉ tiêu quan trọng, thanh kiếm bất đồng cũng có tiêu chuẩn cao thấp, nếu nặng mà nói, người sử dụng sẽ phí nhiều sức lực, nhưng nếu nhẹ, thì lực công kích của thanh kiếm cũng giảm đi, lúc này cầm thanh kiếm của Vân Phi Vũ cảm giác nhẹ đi nhiều.
Vân Phi Vũ cười cười không nói chuyện, gật đầu ý bảo Vương gia chủ tiếp tục.
"Xoát, xoát..." Thanh kiếm nhanh như gió, mọi người chỉ thấy thanh kiếm ở trong tay Vương gia chủ cũng vù vù xé gió như trước, hơn nữa cũng có tàn ảnh xẹt qua.
Chẳng qua, đúng lúc này, Vương gia chủ bỗng nhiên sầm mặt lại, vậy mà thẳng thắn thoải mái chuẩn bị múa kiếm.
Mọi người nhìn thẳng mà hoa cả mắt, bỗng nhiên có một người sợ hãi kêu lên:
- Có hơi nóng!
Mà giờ khắc này mọi người đều nhìn thấy đạo tàn ảnh kia, mỗi một đạo tàn ảnh xẹt qua, mơ hồ có thể dùng mắt thường thấy được hồng quang hiện lên, ngay tức khắc mọi người cũng cảm giác được một hồi nhiệt khí sắc bén nổi lên ở bốn phía.
- Hỏa linh lực thật là mạnh!
Đoán Tạo Sư cấp bốn của Vương gia cũng kinh ngạc không thôi.
- Kiếm tốt, quả nhiên là thanh kiếm tốt!
Mọi người vừa nghe thấy Vương gia khen ngợi, trong lòng cũng chấn kinh rồi.
- Tiểu tử, bán thanh kiếm này cho ta, được không? Đã lâu rồi ta chưa gặp được linh kiếm tốt như vậy, tuy rằng phẩm cấp có hơi thấp một chút, nhưng lại có hai chủng thuộc tính băng và hỏa, thật là một thanh kiếm tốt hiếm có.
Lúc này Vương gia chủ đã hoàn toàn bị Vân Phi Vũ thuyết phục.
- Nếu Vương gia chủ thích thanh kiếm này như vậy, ta sẽ tặng cho ngươi, chỉ là vừa rồi gia chủ cùng tiểu tử ta đặt cược...
Vừa nghe đến đặt cược, Vương gia chủ lập tức sững sờ, suýt chút nữa thì quên mất bản thân đang cùng hắn đánh đố nha. Bọn thủ hạ cũng đều há to miệng, không biết gia chủ sẽ trả lời như thế nào.
Vừa rồi nhìn biểu hiện của gia chủ cũng đã nói lên được ai là người thắng, bây giờ Vân Phi Vũ lại nói đến tiền đặt cược, mọi người đều cảm thấy trước ngực bị một tảng đá lớn đè ép, nghìn thước khoáng thạch đó, coi như là trong tay Vương gia cũng không có nhiều tòa như vậy, cho nên lúc này đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn lão gia.
Mà lúc này Vương gia chủ cũng lộ ra vẻ ngượng nghịu, nếu như lúc này nói kiếm của Vân Phi Vũ không tốt thì chẳng khác nào tự làm mất mặt mình sao, nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cười lên ha hả.
- Ha ha, mà thôi, mà thôi, tiểu tử ngươi thật có khí phách, ta nguyện chịu thua cuộc, ngày mai ngươi sai người đến quý phủ chúng ta lấy sách chi phối khoáng thạch! Thanh kiếm này ngươi vừa mới nói tặng cho ta rồi, ta đây sẽ không khách khí, cáo từ!
Nói xong, Vương gia chủ liền chuẩn bị rời đi.
- Chậm đã!
Vân Phi Vũ vội vàng kêu dừng.
- Làm sao?
Vương gia chủ không vui quay đầu.
Vân Phi Vũ vừa cười vừa tiến đến.
- Vương thế bá bụng tể tướng có thể chống thuyền, lòng khoan dung lớn như vậy khiến cho thế chất rất kính phục (kính trọng + khâm phục), chẳng qua thế chất cũng không phải người không nói đạo lý, nghìn thước khoáng thạch này, tiểu tử nguyện lấy phương thức thuê để khai thác, mỗi tháng trả cho Vương gia mười phần trăm lợi nhuận, được không?
Thực ra Vân Phi Vũ cũng đã có quyết định của chính mình.
Vương Tam Pháo này là một người tinh ranh, ngoài miệng thì nói được, ngày mai đi lấy sách chi phối, nhưng vạn nhất ngày mai đi rồi, ông ta ăn vạ thì làm thế nào? Ngược lại tại thời điểm không có nhân chứng, bây giờ lại không lập được giấy chứng từ, Vương gia căn bản không có khả năng cam lòng đưa không khu mỏ lớn như vậy, cho nên mới nói như thế.
- Điều này....
Vương gia chủ hơi do dự.
Kỳ thực nguyên bản ông cũng giống như Vân Phi Vũ nghĩ, chơi xỏ lá, trước tiên tránh đi hoàn cảnh tại nơi này, đến ngày mai không có chứng cứ nào, như vậy mình nói thế nào thì là thế đấy.
- Thế bá, ta đã viết xong, ngài ký tên đi nha! Vân gia ta thuê khu mỏ của Vương gia ngài.
Vương gia chủ nhìn Vân Phi Vũ, không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện một tờ chứng từ bên trong tay áo, sau đó đưa tới trước mặt bảo mình ký tên.
- Ký tên đi, ký tên đi.
Quần chúng bên dưới không ít nhà có thế lực qua đây xem náo nhiệt, lúc này nhìn Vương gia chủ kinh ngạc, trong lòng thoải mái không gì so sánh được, toàn bộ cũng bắt đầu ồn ào.
Nhìn tờ chứng từ Vân Phi Vũ đưa cho mình, Vương gia chủ tức giận đến tái mặt rồi, thế nhưng vẫn đành cầm lấy bút, ký tên lên phía trên.
- Được, đa tạ thế bá!
Vân Phi Vũ vô cùng vui sướng, vốn hắn còn lo lắng tài liệu cho cửa hàng mới mở của mình, lo lắng không có quáng thạch, nhưng bây giờ lại chỉ cần một thanh Hàn Thiết Kiếm đổi lấy một tòa quáng sơn lớn, buôn bán kiểu há miệng chờ sung này thật là sướng đến phát điên.
- Chúng ta đi!
Lúc này sắc mặt Vương gia chủ tái xanh, thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành ảo não quay trở về.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Cầm giấy chứng từ trong tay, Vân Phi Vũ cũng gào to rồi dẫn theo hai vị sư phụ trở về cửa hàng nhà mình,
- Thiếu gia, ngài quá lợi hại!
- Đúng vậy, nghìn thước khoáng thạch, về sau thuộc về Vân gia chúng ta rồi!
Lúc này gương mặt hai vị sư phụ rất hưng phấn, trong giọng nói còn mang theo cảm giác tự hào vì đồng tộc trước nay chưa từng có.
Vân Phi Vũ hài lòng nhìn thái độ của hai người, lấy giấy chứng từ ra, đưa tới trước mặt hai người.
- Ngày mai các vị cầm theo nói đến Vương gia, ta phải đi về trước.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của hai vị sư phó, rất nhanh Vân Phi Vũ mau rời đi, thực ra lần này cũng là một loại rèn luyện đối với hai người, dù sao Vân Phi Vũ không thể ở mãi khu khai thác mỏ, để cho bọn họ ở khu khai thác mỏ cũng là một loại trui rèn, nếu như ngay cả chuyện này hai người cũng không lo được, như vậy nơi đây không thể đem cho hai người bọn họ xử lý.
Vừa về tới gia tộc, Vân Phi Vũ vui vẻ thả Tiểu Hồng ra, chuyện ngày hôm nay Tiểu Hồng đã giúp hắn một việc cực lớn, chẳng qua may là mình cũng nhanh trí, trước khi đi còn đem Tiểu Hồng bỏ vào túi sủng vật.
Lấy ra hai bình Linh Thú Hoàn, mắt Tiểu Hồng sáng lên, sau đó dùng đuôi rắn nho nhỏ quấn lấy bình đan dược, rồi đưa vào trong miệng.
Mở hệ thống ra, nhìn thấy nhắc nhở Tống Tư Nhất trả tiền, Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ rồi đem kỹ năng đổi thành điểm kinh nghiệm.
Chỉ có điều, sau khi Vân Phi Vũ hối đoán xong, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Mã Phi Phi và Tống Tư Nhất đều đã trả tiền, hiện tại bản thân mình tiếp đãi ba người đệ tử Thiết Kiếm Môn, chỉ còn có Vương Hạo chưa trả tiền, tuy khoảng cách đến thời hạn trả tiền còn dài, thế nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ của tên Vương Hạo kia, trong lòng Vân Phi Vũ cũng tính toán một chút.
Sau đó, Vân Phi Vũ lên giường nghỉ ngơi.
Mà lúc này Tiểu Hồng ở bên trong viện đã đem hai bình Linh Thú Hoàn ăn sạch sẽ, linh khí ẩn chứa bên trong Linh Thú Hoàn cực kỳ đầy đủ, hơn nữa còn có tính chất đặc biệt từ hệ thống, hiệu quả so với Linh Thú Hoàn ở bên ngoài tốt hơn rất nhiều, giờ phút này, trong hơi thở của Tiểu Hồng tỏa ra điều gì đó khác thường.
Lần này thân rắn phát ra hồng quang sáng chói mắt hơn cả lần trước, diện tích cũng lớn hơn nhiều, đặc biệt tại chỗ bảy tấc trên thân rắn, hồng quang phát ra càng thêm tinh khiết, khẽ nhấp nháy, lúc này miệng rắn cũng phối hợp theo mà khẽ nhếch, giống như bình thường vẫn thổ tức.
Tình huống kỳ dị này giằng co một lúc lâu, rốt cuộc Tiểu Hồng cũng bắt đầu lột xác.
Mặt rắn bắt đầu chậm rãi lộ ra vẻ thống khổ, đuôi rắn không ngừng quét đất, da rắn bắt đầu bong ra, toàn bộ thân rắn có vẻ hơi khủng bố, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện hình ảnh da thịt chia lìa.
"Híz-khà zz Hí-zzz..." Tiểu Hồng bất an hộc ra xà tín.
Cuối cùng theo một tiếng hý thật dài, hồng quang bên trong viện chậm rãi biến mất, bóng đêm trở nên yên tĩnh lại.
Đến ngày thứ hai, sau khi Vân Phi Vũ rời giường, lại phát hiện Tiểu Hồng đã đi đâu mất.
"Hử?" Nhất thời Vân Phi Vũ lộ ra thần sắc nóng nảy, chạy đến nơi Tiểu Hồng ở, lại chỉ nhìn thấy da rắn màu hồng phấn chồng chất một chỗ, mà không thấy tung tích Tiểu Hồng.
- Tiểu Hồng, Tiểu Hồng.
Vân Phi Vũ khẩn trương rống, đồng thời cũng vào bên trong trang bìa hệ thống sủng vật, phát hiện chân dung Tiểu Hồng vẫn sáng, nói rõ là nó không chết, rất nhanh Vân Phi Vũ kinh ngạc phát hiện, cấp bậc Tiểu Hồng dĩ nhiên tăng lên, biến thành linh thú cấp năm!
- Tên sủng vật: Tiểu Hồng.
- Cấp bậc: Cấp năm.
- Kỹ năng gia tăng: Đằng Không.
Đằng Không? Vân Phi Vũ hơi ngạc nhiên, phải biết rằng trước đây Tiểu Hồng thực ra vẫn có thể dừng lại ngắn ngủi trên không trung, đấy cũng là khiếu Đằng Không, nhưng khi đó hệ thống không có ghi kỹ năng đấy là tiêu chuẩn của Tiểu Hồng, chỉ có mỗi kỹ năng Thổ Tức, cũng chính là phun lửa.
Như vậy Đằng Không này đại biểu cho điều gì đây?
Vân Phi Vũ có phần bất ngờ, mà đúng lúc này, hắn bỗng cảm giác được dưới đống da rắn kia có động đậy, trong lúc đó, một con rắn nhỏ đập vào mắt hắn.
Lập tức Vân Phi Vũ chuẩn bị tự tay công kích, tuy nhiên sau cùng thì ngừng lại.
Đó chính là Tiểu Hồng, Vân Phi Vũ chấn kinh rồi, Tiểu Hồng sao có thể chỉ còn dài nửa thước thế, không nghĩ tới sau khi lột xác, thân thể lại thu nhỏ. Điều này khiến cho Vân Phi Vũ vừa rồi còn đang hy vọng có thể cưỡi trên lưng rắn tiết kiệm một chút sức đôi bàn chân, hắn hơi chán chường. (cưỡi rắn thay đi bộ, nghĩa là rắn bò cưỡi người, chỗ này Vân Phi Vũ chưa phát hiện Tiểu Hồng biết bay, bên dưới mới biết)
Thế nhưng rất nhanh hắn vậy mà phát hiện, Tiểu Hồng lại di chuyển ở trước mắt mình, dùng cặp mắt nho nhỏ kia, đang tò mò đánh giá chính mình.
Rắn biết bay? Đầu óc Vân Phi Vũ bỗng nhiên xuất hiện từ này, không nghĩ tới chỉ trải qua một đêm lột xác Tiểu Hồng có thể bay được rồi.
Rất nhanh thì rơi xuống, nhìn Tiểu Hồng nằm úp sấp trên bả vai của mình, Vân Phi Vũ cưng chiều sờ sờ đầu rắn, sau đó khom lưng nhặt da rắn trên mặt đất lên, đây chính là dược liệu cực tốt, không thể lãng phí.
Sau đó, Vân Phi Vũ mang theo Tiểu Hồng ra sân.
Mà thấy Tiểu Hồng nghịch ngợm, khi thì nằm úp sấp trên bả vai mình, khi thì bay lên trời, sau đó bay xung quanh mình.
E rằng Tiểu Hồng biết mình có thể bay cho nên mới hưng phấn như vậy! Thẳng đến nửa canh giờ sau, Tiểu Hồng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, co vào trong lòng Vân Phi Vũ, lộ ra đầu rắn nho nhỏ, không hề lộn xộn chút nào.
Cảm ơn quykeda đã ủng hộ 5kp, ta up thêm một chương! Ahihi, mong các vị đhữu ủng hộ!
Đăng bởi | tinhtinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 58 |