Thịt Thỏ Kho Tàu
Dịch: tinhtinh
- Oa! Quá tuyệt!
- Đây là thịt thỏ thật sao!
...
Tiếng khen vang lên khắp trù phòng, bên tai không dứt, tất cả mọi người cùng nhau tranh giành số thịt thỏ không có nhiều trên bàn, ngay cả người vừa mới định cho thịt thỏ vào miệng, nhưng đã bị người bên cạnh cướp đi rồi cho vào miệng mình.
Nhìn những người này giống như muốn đánh nhau, Vân Phi Vũ nhanh chóng kéo tay Tô Tâm Nhu đang ăn thịt thỏ, lùi ra bên cạnh.
Sau đó còn tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ngay cả nước canh thịt bên trong nồi cũng bị đổ ra, bị mọi người liếm sạch sẽ. @@
- Còn muốn!
Con mắt mọi người đỏ hồng nhìn chằm chằm Vân Phi Vũ.
Khiến cho Vân Phi Vũ lạnh gáy, vội vàng nói:
- Đừng vội, đừng vội, mọi người muốn ăn thì ta sẽ làm, nhưng tuyệt đối không nên gây rối, mau chóng đi chuẩn bị nguyên liệu cho ta là được.
Nghe được lời nói của Vân Phi Vũ, mọi người bận rộn đứng lên, người tay thịt thỏ, người thì giã gừng, cắt tỏi, ngay cả Tô Phanh cũng mang theo vẻ mặt nịnh hót đi theo phía sau mông Vân Phi Vũ, muốn lẻn học nghệ.
Dù sao Tô Tâm Nhu cũng là tiểu thư Thiên Tâm Các, rất nhanh trấn định lại, trong lòng nàng ảo não không thôi vì vừa rồi lại thất thố như vậy, thế nhưng lúc này đây nhìn những bóng dáng bận rộn bên trong trù phòng, khiến cho Vân Phi Vũ ở trong mắt nàng càng thêm thần bí.
Chuyện cho tới lúc này, thắng bại đã phân, tất cả mọi người đều im lặng, không còn ai dám nhắc tới việc vừa rồi, đến khi chuẩn bị tươm tất, Vân Phi Vũ nhìn bảy tám người buồn bực nhìn bếp, hắn cười cười nhìn Tô Phanh.
- Hắc hắc, tiểu tử, ta thua!
Tô Phanh lập tức ưỡn ngực nở nụ cười.
Sau đó không đợi Vân Phi Vũ nói, lén lén lút lút lấy một túi tiền ra, nhét vào trong tay Vân Phi Vũ, rồi nhìn xung quanh nói:
- Tiểu tử, đây là tâm ý nho nhỏ của ta, ngươi dạy ta một xíu được không?
Vân Phi Vũ nhìn, nào có chuyện đó chứ, cầm tiền của ngươi rồi thì sẽ phải trả kỹ năng sao? Bây giờ còn chưa được, kỹ năng của đối phương mình còn chưa tận dụng, lập tức đẩy tay Tô Phanh, nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Tô đại ca, nói gì thế, ngươi là tam thúc của Tâm Nhu thì cũng là tam thúc của ta, ngươi theo ta học trù nghệ còn cần phải làm cái này sao, chẳng khác nào đánh vào mặt của tiểu tử ta.
Oa! Trong lòng Tô Phanh vô cùng thán phục, đạo đức tốt, đạo đức tốt a! Vừa rồi mình không lễ độ như vậy, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn tát cho mình một cái bạt tai.
- Tô đại ca, ngươi đừng vội, thời gian còn nhiều mà, ta sẽ đưa những chỗ cần lưu ý khi làm món Thịt Thỏ Kho Tàu cho ngươi trước.
Vân Phi Vũ đem những gì vừa rồi hệ thống nêu cho Tô Phanh, gương mặt Tô Phanh chăm chú, nghiêm túc nghe giống như một hài tử ngoan ngoãn học tập.
Mà Tô Tâm Nhu nghe được lời nói của Vân Phi Vũ, không nhịn được trách móc hắn, người này sao có thể như vậy, cái gì mà 'tam thúc của Tâm Nhu chính là tam thúc của ta' khiến cho nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thẹn thùng mà đỏ bừng.
Rất nhanh, Vân Phi Vũ chỉ bảo xong, nhìn gương mặt Tô Phanh bừng tỉnh đại ngộ, hắn rót Liệu Tửu vào bên trong các nồi đang hầm thịt thỏ, sau đó kéo Tô Tâm Nhu ra ngoài.
Trong lòng Tô Tâm Nhu lúc này như con nai nhảy loạn, giờ đây đột nhiên bị Vân Phi Vũ nắm tay, cả người khẽ run một cái, vô lực đi theo Vân Phi Vũ tới đại sảnh.
- Được rồi, ta cần phải trở về.
Cái gì? Trở về? Tô Tâm Nhu sửng sốt, nhanh như vậy đã đi rồi sao?
- Ừm, nơi này có hai bình Linh Thú Hoàn, tí nữa ngươi đút cho Phi nhi ăn, sủng vật của ngươi chuẩn bị thăng cấp, chứ không phải bị bệnh, sau khi ăn xong một bình Linh Thú Hoàn, phỏng chừng sẽ có đầy đủ linh khí để đột phá.
Nghe được Vân Phi Vũ nói như vậy, mặt Tô Tâm Nhu càng đỏ, vừa rồi mình suy nghĩ cái gì chứ, lại quên mất chuyện của Phi nhi.
Giờ phút này nàng khôi phục lại tư thái của tiểu thư Thiên Tâm Các, nói cảm ơn.
Sự tình đã được giải quyết, thế nhưng Vân Phi Vũ vẫn chưa đi khiến cho Tô Tâm Nhu hơi ngạc nhiên.
- Ờ ờ, tiền xem bệnh.
Vân Phi Vũ hơi ngượng ngùng nói, lúc tới, không phải nói rằng sẽ trả hắn năm mươi kim tệ sao?
Khuôn mặt Tô Tâm Nhu ngay tức khắc đỏ lên, người này, thế nhưng rất nhanh thì lấy ra một trăm kim tệ.
- Nơi này có một trăm kim tệ, năm mươi kim tệ còn lại coi như là tiền mua đan dược! Đa tạ.
- Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, đa tạ Tô tiểu thư.
Vân Phi Vũ cầm một trăm tiền vàng, thoải mái muốn chết, sau đó nhanh chóng xoay người cáo từ.
Trên đường trở về, tâm tình của Vân Phi Vũ vô cùng tốt, buôn bán có lời, hơn nữa còn chiếm được một kỹ năng của trù sư, đối với kiếp trước chỉ là trạch nam như hắn mà nói, chỉ toàn ăn uống do người khác làm thì đây là một kỹ năng rất cần thiết.
Nhớ lại mấy món ăn, hắn ngay lập tức muốn cho Vân cha nếm thử.
Sau khi về đến nhà, Vân Phi Vũ lập tức đi vào trù phòng, nói với hạ nhân mấy loại nguyên liệu nấu ăn, nếu không còn thì để cho hạ nhân đi mua, ngày hôm nay Vân Phi Vũ muốn làm một bàn đầy thức ăn ngon cho lão gia tử thưởng thức.
Vẻ mặt Vân cha tò mò nhìn con trai nhà mình, ông chưa từng thấy nhi tử xuống đất, ngày hôm nay nghe được hạ nhân tới lấy tiền, nói thiếu gia muốn bọn họ đi mua nguyên liệu, lập tức Vân cha cũng đi tới trù phòng.
- Tiểu tử, con làm cái gì đấy!
Vân Phi Vũ đang vùi đầu vào nhóm lửa, nghe thấy Vân cha nói, tức khắc nở nụ cười lộ ra chiếc răng cửa.
- Ha ha, cha đừng động, hôm nay con muốn nấu mấy món cho cha nếm thử.
Quặc! Tiểu tử còn có thể nấu ăn sao, Vân cha hơi nghi ngờ.
Vân Phi Vũ nhất thời không vui, đứng dậy đem lão gia tử đẩy ra ngoài.
- Đi đi, ngài nên đi uống trà đi, buổi tối hôm nay con sẽ cho cha nếm thử tay nghề của con.
Vẻ mặt Vân Phi Vũ hưng phấn.
Mặc dù ngoài miệng lão gia tử nói rủi, thế nhưng trong lòng cũng hồi hộp, cuối cùng thì nhi tử cũng biết nấu ăn rồi, khiến cho ông có cảm giác được an ủi.
Bận rộn nửa ngày, Vân Phi Vũ gọi lão gia tử, lão quản gia, còn có lão Lý lão Hình ở khu vực khai thác mỏ về, mọi người ngồi ngay ngắn trước bàn, chờ thức ăn được mang lên.
Rất nhanh, làm xong món ăn Vân Phi Vũ cũng trở về phòng mình thay đổi y phục, dùng Ngưng Thủy Thuật đem toàn thân sạch sẽ không còn chút mùi dầu khói.
Sau đó gọi gia đinh từ trong hầm ngầm lấy ra ba mươi năm bình Tuyết Hoa, sau đó Vân Phi Vũ đi tới trù phòng.
- Thiếu gia.
- Thiếu gia.
- Thiếu gia.
Lão quản gia, lão Lý và lão Hình đều đứng dậy hành lễ, Vân Phi Vũ nhanh chóng khoát khoát tay.
- Ngồi, ngồi, tất cả ngồi xuống, ngày hôm nay chúng ta đều là người nhà, chờ tí nữa các ngươi nếm thử tay nghề của ta.
Trong lời nói của Vân Phi Vũ có phần kích động.
Vẻ mặt mọi người cũng rất hưng phấn.
Lão gia tử cười đến híp cả hai mắt, xua tay ý bảo mấy người ngồi xuống, sau đó ba người chỉ có thể cười một lần nữa ngồi xuống.
- Tới, mang thức ăn lên!
Vân Phi Vũ hướng về bên ngoài phòng hô, sau đó trong nhà diễn ra cảnh như trong cung đình, từng thị nữ mang theo từng đĩa thức ăn đi đến.
- Đây là Du Muộn Đại Hà (tôm hùm om mỡ).
Vân Phi Vũ mở một cái đĩa, đem Du Muộn Đại Hà đặt ở trên bàn.
- Còn đây là Thanh Chưng Hùng Chưởng (chân gấu hấp).
...
Vân Phi Vũ hưng phấn gọi tên từng món ăn, giờ phút này hắn mới thực sự cảm nhận được bản thân mình đã xuyên qua, cảm giác có nhà, mọi người trong nhà ở trước mặt mình ăn món ăn mình nấu, khiến cho sắc mặt hắn ửng hồng, hưng phấn không thôi.
Đến khi toàn bộ đồ ăn được bưng ra, Vân Phi Vũ rót cho mỗi người một chén rượu.
- Vì tương lai của Vân gia chúng ta, cạn chén!
Mọi người nhao nhao nâng chén, trong phòng tràn ngập một bầu không khí ấm áp.
Đăng bởi | tinhtinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 44 |