Vạn Bảo Lâu
Sau khi rời khỏi tiền trang, Giang Tiểu Minh và Tiểu Lý Tử lên xe ngựa, rương bạc nặng trịch nằm yên bên trong. Tiểu Lý Tử như con thỏ nhút nhát, nhìn trước ngó sau, lo lắng nói:
"Thiếu gia, chúng ta mang theo số bạc lớn như vậy, e rằng trên đường về sẽ gặp nguy hiểm. Hay là chúng ta thuê thêm vệ sĩ?"
Giang Tiểu Minh cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia tự tin: "Vệ sĩ? Ta đây chính là vệ sĩ tốt nhất!"
Tiểu Lý Tử đành gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. Hắn thầm nghĩ: "Thiếu gia hôm nay sao lại tự tin đến thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?"
Xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá, hai bên phố xá nhộn nhịp. Bỗng, ánh mắt của Giang Tiểu Minh dừng lại ở một tòa nhà nguy nga tráng lệ—Vạn Bảo Lâu. Trong ký ức của nguyên chủ, đây là thương hội lớn nhất đại lục, chi nhánh trải dài khắp nơi, như mạng nhện giăng khắp chốn.
"Nghe nói ở đó có bán nhiều bảo vật hiếm có, biết đâu ta lại tìm được thứ gì thú vị," hắn nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên.
Xe ngựa đổi hướng, tiến về phía Vạn Bảo Lâu.
Trước cửa, bốn vệ sĩ đứng nghiêm trang như bốn ngọn núi sừng sững. Giáp trụ đen tuyền, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh mặt trời. Ánh mắt họ sắc bén như chim ưng, tu vi thâm sâu khó lường, áp lực tỏa ra khiến người thường không dám lại gần.
Giang Tiểu Minh cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ họ, trong lòng thầm kinh ngạc: "Chỉ là vệ sĩ trước cửa thôi mà đã mạnh như vậy sao? Xem ra Vạn Bảo Lâu này không hề đơn giản."
Tòa nhà nguy nga với mái ngói cong vút, tường xây bằng đá cẩm thạch trắng ngà, phản chiếu ánh sáng lung linh. Bảng hiệu "Vạn Bảo Lâu" được khắc bằng vàng ròng, nét chữ rồng bay phượng múa, thể hiện sự uy nghiêm và giàu có.
Bước vào bên trong, hương thơm trầm hương thoang thoảng, không khí mát lạnh dễ chịu. Nền nhà lát đá hoa cương bóng loáng, trần nhà cao vút trang trí hoa văn tinh xảo, đèn lồng đỏ treo lơ lửng tỏa ánh sáng ấm áp.
Khách khứa đều là nhân vật quyền quý, thương gia giàu có hoặc cao thủ võ lâm. Trang phục lụa là gấm vóc, đai lưng ngọc ngà, cử chỉ tao nhã, thể hiện địa vị cao sang.
Một nữ tiếp tân xinh đẹp tiến tới. Nàng khoảng đôi mươi, mái tóc đen dài buông nhẹ như dòng suối, cài trâm ngọc tinh xảo. Khuôn mặt trái xoan với làn da trắng như ngọc, đôi mắt phượng lấp lánh thông minh. Nụ cười tươi tắn như hoa xuân, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân:
"Chào mừng công tử đến với Vạn Bảo Lâu. Không biết ngài cần gì?"
Giang Tiểu Minh mỉm cười: "Ta muốn xem các loại võ kỹ hiếm có. Phiền cô dẫn đường."
Nữ tiếp tân nhẹ nhàng cúi đầu, đôi khuyên tai ngọc khẽ lay động: "Xin mời công tử theo tôi."
Họ được dẫn qua hành lang rộng lớn, hai bên treo tranh thủy mặc tuyệt đẹp, ánh đèn lồng chiếu sáng ấm áp. Phòng trưng bày võ kỹ nằm ở tầng hai, yên tĩnh và trang nghiêm. Các kệ sách bằng gỗ đàn hương tỏa hương thơm dễ chịu, những cuốn sách cổ được bảo quản cẩn thận.
Khách hàng trong phòng đều là cao thủ võ lâm, ánh mắt tập trung và nghiêm túc.
Ánh mắt của Giang Tiểu Minh sáng rực khi nhìn thấy những vật phẩm trân quý. Hắn cảm thấy như lạc vào kho báu, mỗi thứ đều khiến người ta say mê.
Đột nhiên, hắn dừng lại trước một quầy kính. Bên trong trưng bày một cuốn sách cũ kỹ, bìa màu đen khắc ký tự cổ xưa bằng vàng.
"Đây là...?" Hắn hỏi.
Nữ tiếp tân bước tới, nụ cười vẫn nở trên môi đỏ như cánh hoa hồng: "Công tử quả có mắt tinh tường. Đây chính là 'Ẩn Tức Quyết', một võ kỹ hiếm có, giúp người tu luyện che giấu tu vi, tránh bị kẻ khác phát hiện."
Giang Tiểu Minh ngạc nhiên: "Ồ, đúng thứ ta đang cần! Giá bao nhiêu?"
Nữ tiếp tân đáp, giọng nhẹ nhàng như gió xuân: "Giá của nó là 1000 lượng bạc."
"Chỉ 1000 lượng bạc?" Hắn suýt không tin vào tai mình. "Hệ thống bán cho ta giá 2000 lượng bạc cơ mà. Quá hời rồi!"
Hắn thầm mắng: "Hệ thống chết tiệt! Ngươi bán võ kỹ cho ta với giá gấp đôi thị trường sao?"
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên: "Chủ nhân, ngài nghĩ mình thông minh lắm sao?"
Giang Tiểu Minh nhíu mày: "Ngươi nói gì? Ta vừa mua được 'Ẩn Tức Quyết' với giá rẻ hơn một nửa so với ngươi đưa ra!"
Hệ thống cười nhạt: "Ngài không biết võ kỹ mua ở Vạn Bảo Lâu đều bị hạn chế sao? Chỉ mình ngài tu luyện được, không thể truyền cho người khác."
Giang Tiểu Minh sững sờ, quay sang hỏi nữ tiếp tân: "Võ kỹ này ta có thể dạy lại cho người khác không?"
Nữ tiếp tân mỉm cười: "Ngài có thể truyền lại, nhưng phải bán với giá tương đương. Nếu không, ngài sẽ gặp tai họa lớn. Mỗi công pháp bán ra đều được Vạn Bảo Lâu ghi chép."
Hệ thống lại cười nhạt: "Nếu ngài mua từ ta, võ kỹ sẽ không ai biết. Ngài có thể tu luyện, truyền dạy, thậm chí sao chép bán lại."
Hắn tức giận: "Ngươi gian xảo! Sao không nói sớm?"
Hệ thống bình thản: "Ngài đâu có hỏi."
Giang Tiểu Minh nghiến răng: "Được lắm!"
Nhưng rồi mắt hắn lóe sáng: "Khoan đã... Nếu võ kỹ mua từ ngươi không bị hạn chế, ta có thể mua rồi bán lại kiếm lời!"
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: "Ngài có thể làm vậy, nhưng hãy nhớ, mọi hành động đều có hậu quả."
Hắn cười lớn: "Ha ha! Ta nghĩ ra cách làm giàu rồi! Với số bạc còn lại, ta sẽ mua võ kỹ hiếm có từ ngươi, rồi bán lại ngoài chợ đen. Tiền sẽ như nước chảy vào túi ta!"
Tiểu Lý Tử thấy thiếu gia tự nói chuyện một mình, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
Giang Tiểu Minh vỗ vai hắn: "Không sao, ta đang nghĩ về kế hoạch làm giàu thôi!"
Hắn quyết định: "Chúng ta về phủ ngay! Ta có việc quan trọng cần làm."
Nữ tiếp tân nhìn theo bóng họ rời đi, nụ cười trên môi dần tắt. Cô khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Khách gì đâu, đến xem rồi đi, chẳng mua gì cả."
Khi họ bước ra khỏi Vạn Bảo Lâu, một cô gái trẻ xinh đẹp vô tình nhìn theo. Cô đứng bên quầy trưng bày, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, ánh lên vẻ hiếu kỳ. Mái tóc đen nhánh buông lơi trên vai, cài trâm bướm bằng ngọc. Trang phục lụa trắng thanh nhã, tôn lên vóc dáng mảnh mai.
Cô khẽ nghiêng đầu, môi hồng chúm chím mỉm cười: "Người kia chẳng phải Giang Tiểu Minh, tên hoàn khố nổi tiếng sao? Nghe nói hắn chỉ biết ăn chơi, nhưng hôm nay khí chất lại khác lạ, tu vi sâu không lường được, tựa như che giấu gì đó. Chẳng lẽ hắn tu luyện ma công?"
Ánh mắt cô lóe lên tia tò mò pha lẫn nghi hoặc: "Thú vị thật. Có lẽ ta nên để ý đến hắn."
Trong không khí sang trọng của Vạn Bảo Lâu, sự xuất hiện của Giang Tiểu Minh như một điểm nhấn khác biệt, khiến cô gái không thể không chú ý.
Bên trong, tiếng cười nói nhẹ nhàng, âm nhạc du dương vang lên. Mọi thứ đều toát lên vẻ hào hoa phú quý, nhưng dường như một cơn sóng ngầm đang bắt đầu khởi động
Đăng bởi | NabiLucifer |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |