1 người 2 kiếp
Trên cái võng được giăng giữa 2 cây nhãn, trên võng nằm một người, đó là một thanh niên, bề ngoài liền là thanh xuân soái ca thiếu niên, 24, 25 tuổi thiếu niên.
Y sở hữu nhan sắc tuấn tú, gương mặt sắc sảo, lông mày sắc bén, đôi mắt như ưng sắc bén, đôi môi có một đường công, nhìn giống như cười, dưới khoé mắt có một nốt ruồi càng tăng thêm vẻ đẹp cho y, y sở hữu làn da ngâm đen do thường làm việc dưới nắng.
Nhìn chiều cao, y cao hơn 1 mét 8 chiều cao, thân hình mảnh mai, nhưng ẩn sau lớp áo của y là từng khối cơ bắp hoàn mỹ, y ăn mặc rất đơn giản áo ba lỗ quần hun.
Rất rõ ràng là một cái thiếu niên thôn quê, hôi mùi sình, y tên là Nguyễn Trần Hà, là một cái thôn quê thiếu niên sơn dã.
Trần Hà nằm gác chân lên trên võng, cái võng lắc lư qua lại đung đưa, y nằm trên cái võng đung đưa theo gió, tận hưởng từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua người mình.
Xung quanh nhiệt độ cũng trở nên mát mát, không khí thì vô cùng trong lòng, hít hà không thề dính một tí ô nhiễm nào của công nghiệp hiện đại.
Cảm thán không khí trong lòng, cùng thú vui ở miền quê xong, Trần Hà mở mắt ra, ngước nhìn lên bầu trời xanh ít mây, cùng ánh nắng gắt của mặt trời.
"Hơi~~~23 năm rồi nhỉ?" Trần Hà tự hỏi một câu, tay Trần Hà mòi mẫm vào trong túi quần tìm kiếm, rồi lấy ra một bao thuốc giá rẻ, cùng một cái hột quẹt cũ kỹ, sắp hết ga.
Rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá xong, thì Trần Hà đút bao thuốc quý giá của bản thân lại vào túi, sau đó sử dụng cái hột quẹt cố gắng châm lửa.
Dù sao cái hột quẹt này cũng rất cũ rồi, rỉ sét gần hết, ga cũng cạn gần đến đáy, sau hồi cố gắng thao tác, ông trời hình như thấy được hắn cố gắng.
Liền để điếu thuốc cháy lên, Trần Hà mừng rỡ, cất đi cái hột quẹt vào lại túi quần, Trần Hà nhanh chóng đưa điếu thuốc lên môi, bắt đầu nhấm nháp điếu thuốc mùi vị.
Hít khí một hơi, cảm giác phê pha của thuốc làm hắn thoải mái không ít, hít vài lần thuốc, Trần Hà lại nhìn lên bầu trời xanh nhớ lại những chuyện năm xưa.
Trong lòng của hắn, luôn có một đại bí mật mà hắn không nói cho ai biết, thứ bí mật này đã giúp hắn rất nhiều trong quá khứ.
Hắn vốn dĩ là người 2 đời, ừ chính là bí mật này a, kiếp trước Trần Hà, tên là Lê Hữu Lâm, cũng không phải như mấy cái kia nhân vật chính chết do làm việc quá sức đột quỵ.
Mà hắn sống đến 72 tuổi, có một cặp con, trai gái long phượng, ba đứa cháu cáu kỉnh, vợ hân chết sớm rồi.
Sau nhiều năm trên thương trường, thì hiện tại cũng là có được chút tài sản, tính là người giàu có đi, coi như một cái viên mãn nhân sinh đi, có thể an dưỡng tuổi già.
Bất quá Trần Hà lại mất bệnh tim, lần đó hắn kém chút nữa chết, nhưng ông bà phù hộ nên vẫn còn sống, từ đó Trần Hà rèn luyện một cái hói quen đó chính là chạy bộ, để rèn luyện sức khỏe của bản thân mỗi ngày.
Vẫn như bao ngày bình thường khác, Trần Hà vẫn tiếp tục chạy bộ để rèn luyện sức khỏe, dưỡng sinh, nhưng khi đang chạy thì hắn cảm nhận được thân thể không ổn.
Khi dừng lại, thì lúc này từ tim hắn cảm nhận được một cơn đau, cả người quỵ xuống, cố gắng kiểm tra túi quần nhưng hắn quên mang thuốc theo rồi.
Theo vài phút sau đi, hắn liền trải qua đủ loại đau đớn, do tim ngừng đập, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là những dòng ký ức như thước phim lướt qua trong đầu.
Sau đó tối đen ý thức tan rã, sau khi chết, Trần Hà linh hồn chui ra ngoài nhìn thế giới này lần cuối, nhìn xác bản thân ngã quỵ trên đất, nghĩ về đám cháu đít tôn, còn 2 đứa con, linh hồn hắn từ từ bay lên cao.
Hình như là khi bay ra ngoài bầu khí quyển, ý thức của linh hồn hắn khi bay ra ngoài bầu khí quyển, thì cũng mất đi nhận thức, không gian lại bỗng nhiên đen kịch.
Lúc mà Trần Hà tỉnh lại đã đến thế giới này, khung cảnh đầu tiên hắn thấy khi đến thế giới này, là gương mặt đeo khẩu trang của một y tá, cũng là người đang bế hắn.
Sau đó hắn mới biết bản thân hình như chuyển sinh rồi, không là luân hồi thì đúng hơn, hắn đầu thai thành một đứa bé, nhưng ký ức kiếp trước vẫn như cũ tồn tại, giống như hắn không có uống canh mạnh bà.
Nên ký ức vẫn còn tồn tại, theo sự phát triển của Trần Hà, hắn dần nhận ra, ngoài ý thức cũ của kiếp trước, thân thể này hình như còn sinh ra thêm một ý thức khác.
Ý thức này trẻ tuổi hơn, thuần là thân thể kiếp này ý thức, bản thân 2 cổ ý thức, một cổ ý thức cổ lão, là Lê Hữu Lâm ở kiếp trước.
Và cổ ý thức trẻ hơn là, Trần Hà kiếp này, truyện này xảy ra là do hắn là người 2 kiếp, tuy kiếp đầu tiên có thể giữ được ký ức, và ý thức cũ, nhưng theo.
Cỗ thân thể này phát triển, ý thức cũ dần bị ý thức mới xuất hiện xâm nhiễm, cuối cùng quấn lấy nhau tạo thành một thể ý thức duy nhất, mà 2 ý thức này thành 1 về sau, có thể thay nhau xuất hiện.
Cái này vấn đề cũng không quá phiền phức, thay đổi ý thức chỉ đơn giản là thay đổi tiềm thức và tư duy, cách suy nghĩ mà thôi, ký ức vẫn được giữ nguyên.
2 ý thức không thề có bất kỳ bí mật nào, chia sẽ nhận thức cùng ký ức cho nhau, nên gần như là 1 mà thôi.
Việc như vậy cũng không có nhược điểm gì, ngược lại chuyện này còn có ưu điểm nha, ưu điểm việc có 2 ý thức song song tồn tại.
Đó chính là có thể học nhanh hơn, ghi nhớ nhanh hơn, đôi khi suy nghĩ cũng chính tránh trưởng thành hơn, ngoài ra còn một ưu điểm nữa, đó là có thể tự nói chuyện với chính mình.
Trong lúc buồn chán Trần Hà thường xuyên để bản thân 2 ý thức trò chuyện với nhau, còn có thể để cổ lão ý thức giảng bài cho trẻ tuổi ý thức, giống như có một đứa bạn thân hiểu mình như chính mình luôn ở bên mình vậy.
Trần Hà nhìn lên trời, thở ra một hơi, nên hắn đang ở không phải cái gì trái đất địa đầu, mà ở một cái gọi là Thủy Tinh Cầu, nơi đây cùng Địa Cầu không sai biệt lắm.
Nhưng nơi đây đại lục có 8 châu lục, và 6 cái đại dương, nhiều hơn địa cầu 1 châu lục và 1 cái đại dương, diện tích nơi đây cũng lớn hơn địa cầu 1 chút.
Lịch sử tuy không giống hoàn toàn, nhưng cũng có vài phần tương tự, ví như các sự kiện lớn như thế chiến 1,2 vân vân, một số nước cũng có điểm tương tự.
Năm nay là năm 2009 thế giới này, nói một chút kinh lực hắn tại thế giới này đi, gia đình của Trần Hà sống ở một vùng thôn quê thuộc Hà Long tỉnh, nước Đại Việt.
Đại Việt khá giống Việt Nam, nhưng lại rộng lớn hơn Việt Nam mấy lần, lịch sử kéo dài hơn 6000 năm, tổ tiên là tộc Bách Việt, Hà Long tỉnh thuộc vùng sơn quê, được 4 ngọn núi quanh lại.
Có rừng núi đồng bằng, có giáp ranh biển, vì địa hình đặc biệt nó cách biệt với xã hội bên ngoài, gần như là thế ngoại đào nguyên, bất quá xã hội phát triển.
Nơi đây cũng có người từ chính phủ ban chức xuống làm việc chức vụ, cùng tạo ra một cái trường học, để người dân nâng cao học vấn.
Trần Hà nhà điều kiện không phải giàu có gì, bất quá cũng nói là có của ăn của để đi, nhưng năm hắn 5 tuổi, mẹ Trần Hà lại mang thai thậm chí là một cặp long phượng.
Nhưng bà lại khó sanh mà chết, cha hắn từ ngày đó cũng chỉ có biết làm việc chăm sóc 3 đứa con, biến cố lại xảy ra khi mà ông kiệt sức mà chết.
Lúc đó hắn mới 18 tuổi, vừa thi xong, Trần Hà cũng không còn cách nào khác, gác lại chuyện lên đại học, mà bắt đầu đi làm nuôi 2 đứa em ăn học.
Mặc dù có ký ức kiếp trước lăn lộn thương trường, bất quá đây cũng không phải cái thời đại bao cấp, thay thời đại bong bóng, là năm 2000 rồi.
Nếu muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, thì ít nhất Trần Hà cũng phải luôn được đại học cái đã, nhưng rất rõ ràng, hắn không lên được.
Đây cũng không phải cái gì tiểu thuyết mạng, nhân vật chính tái sinh về quá khứ thôn quê, như khí vận chi tử đồng dạng, làm gì cũng thuận lợi.
Cơ hội phát triển thì từ trên trời rơi xuống, nhao nhao mà đến cho nhân vật chính lặt mình cơ hội, nhưng đây là thực tế, không phải phải truyện tranh.
Vậy liền an ổn làm nông dân đi, Trần Hà bắt đầu mua sách học nông nghiệp, bắt đầu trồng trọt, bán lưng cho đất, bán mặt cho trời sự nghiệp bắt đầu rồi.
Trồng thường là lúa, cùng một ít cây ăn quả, đất nhà Trần Hà cũng tính là lớn nhất vùng, bình thường dùng không hết thì cho người cần thuê lấy tiền.
Rảnh rỗi Trần Hà còn vào rừng xem xem, có thay không nhặt được cái gì đó bảo vật, ví như, nhân sâm ngàn năm, linh chi, hà thủ ôn các loại.
Đáng tiếc đời không như mơ a, nhặt được thì cũng chỉ nhặt được vài cái thảo dược bình thường bán cũng không bao nhiêu.
Nhưng vẫn là tiền, rảnh rỗi không có làm gì Trần Hà vẫn vào rừng nhặt củi cùng ít thảo dược bán, ngoài ra còn chăm sóc cây trồng, bắt ít cá.
Trần Hà sống khá tiếc kiệm đi, dù sao cũng còn 2 cái máy bào tiền nhỏ, hồi tưởng một hồi, vậy mà đã hết điếu thuốc rồi.
"Thật muốn hút thêm điếu a" Trần Hà tiếc nuối nói, rồi vứt bỏ tàn thuốc vào cái lon sắt đựng tàn thuốc, cảm nhận dư vị mùi thuốc trong khoan miệng một hồi.
Trần Hà đứng dậy, đi vào bếp nấu cơm cho bọn nhỏ sắp về ăn...
Đăng bởi | Ai_Ma_Biet_Duoc_Chiu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |