Chương 1: Khởi Đầu Câu Chuyện
"Hất, hất điiiii, mày cứ tin tao, hất tung lên là win, cứ hất đi sợ éo gì" một cậu thanh niên cùng dàn pc của mình nói ầm ầm lên.
"Mày chắc chưa bố mày R đây này" một giọng nói khác trong game trả lời lại.
Trên màn hình là một pha combat thủ nhà cực căng đến từ vị trí Yasuo 13/9/8 của cậu thanh niên.
Malphite vào vị trí húc thẳng hất tung năm thành viên team địch, trước ánh mắt gào thét của ba đồng đội đã ngã xuống, cậu thanh niên spam R như chưa từng được spam, và cuối cùng thì.....
Còn Non Lắm đã trở thành huyền thoại.
Double Kill.
"Duma, Darius nó mạnh thế, thua luôn rồi" cậu thanh niên cay cú bất lực nhìn năm thằng team địch nháy nháy biến về và để cho lính đánh nhà.
"Chơi gì cũng ngu mà chơi ngu cũng ngu nốt, mẹ ló bay mẹ chuỗi lên cao thủ rồi, nó đang đủ nội tại thì nó là bố đời đấy" giọng nói trong game đến từ Malphite chửi bới lại.
"Bỏ nay đến đây thôi nghỉ mọe đi, lỗi đều tại uchiha cả" cậu thanh niên nói rồi cúp máy tắt game.
Máy tính vừa tắt, căn phòng hơi bừa bộn tối đen như mực trở lại sự thanh tĩnh vốn có của nó, cậu thanh niên đá cái ghế ra rồi lăn xuống giường thở dài, rồi lại lôi điện thoại ra lướt tóp tóp, xem phim.
"Trận nãy mà Zed hất tung hay tí là ngon rồi" cậu thanh niên chán nản thở dài.
"Ping" điện thoại vang lên một tiếng, cậu thanh niên bất ngờ mở ra xem, là một đường link dẫn từ một tài khoản lạ, tên là Thần Tối Cao Vĩ Đại Vãi Cả Lúa.
"Thần cái khỉ gì, để xem, chắc không có virus đâu nhỉ, mà còn sớm chán mà, cứ thử xem nào" cậu thanh niên nhìn vào đường link chửi thầm, ngước nhìn đồng hồ mới chỉ có 00:00 sáng, liền mở lại giàn pc của mình.
"Để xem, có gì nào" cậu thanh niên nhấp vào đường link, trong trang web hiện lên một dòng câu hỏi.
"Nếu bạn được xuyên không, thì bạn muốn những đặc quyền gì, ghi vào đây thông tin của bản thân và bốn đặc quyền"
"Hể lại còn có kiểu đánh cắp thông tin thế này sao, xem nào, họ và tên và đặc quyền, hả đơn giản vậy sao" cậu thanh niên xoa cằm, rồi quyết định điền thông tin của mình vào.
Họ và tên: Trần Anh Long.
4 đặc quyền.
Sở hữu trí tuệ và một kho kiến thức vô hạn đa vũ trụ và đa zi năng.
Cơ thể có tuổi thọ bất tử cả tuổi thọ và cơ thể kèm khả năng tái tạo một cách nhanh chóng.
Có khả năng tự mình mở cổng xuyên không đến mọi thế giới.
Có một hệ thống bình dương, không bố láo, ăn cắp, mất dạy.
"Xong, để xem mày làm gì tao nào" Anh Long nói rồi bấm Enter.
Sau cú nhấn Enter, trang web tự nhiên biến mất, Anh Long thấy lạ liền cố vô lại nhưng chả có tác dụng gì, bỏ qua chuyện vớ vẩn này Anh Long tắt máy rồi lên giường nằm ngủ.
× Sáng Hôm Sau ×
"Tèo ta réo ta reo ta réo tèo ra réo ra tèo rèo, teo ta reo teo reo ta reo teo."tiếng điện thoại báo thức kiểu quân đội vang lên.
Anh Long lười biếng ngồi dậy, tắt báo thức, lắc nhẹ vài chỗ xương khớp, bước xuống giường đi về phía phòng tắm, một lát sau Anh Long bước ra với khuôn mặt tỉnh táo và thân hình con nhà người ta được tôi luyện từ nhỏ.
"Tắm buổi sáng đúng là thoải mái thật, để coi, Toán, Hóa, Văn, Sử" Anh Long lau khô đầu liền bắt đầu chuẩn bị sách vở đi học ngày hôm nay.
"Mới bốn rưỡi, còn sớm chán, ăn bát mì rồi làm vài ván đi học vẫn kịp" Anh Long nhìn lại đồng hồ rồi đeo cái tai nghe, mở liền quả nhạc edm huyền thoại từ thời cúp học đi net lên vừa đi vừa nhún nhảy như thằng tăng động đi vào phòng bếp.
Một lát sau Anh Long với tô mì trứng trên tay cùng một lon Pepsi đi vào phòng, để đồ ăn xuống, xoay nhẹ cái ghế cho chuẩn chỗ, bật máy rồi chiến thôi.
"Teng, teng tà teng ra teng, Đại ca ơi có người gọi, tất cả mọi người yên lặng để đại ca nghe điện thoại, teng tẹc ta reng."
"Hử là số lạ à" Anh Long đang tập trung đại hội võ thuật Naraka thì có điện thoại.
"Hự" mất tập trung một giây nhân vật Takeda của Anh Long đã bốc nắm đất lên ngửi và ngậm ngùi dừng lại ở top 31. Trừ 14 điểm may mà có khiên.
"Mọe, alo ai đấy, duma top 1, đang chơi game, alo alo cho xin cái địa chỉ đi" Anh Long cay cú nhưng cũng bỏ qua, liền nghe điện thoại.
"Alo, là mình, bé Na đây, cậu đến công viên chợ cũ được không, mình có việc muốn nói" trả lời lại thái độ đang bố láo của Long là một giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương đúng chuẩn con gái nhà người ta.
"Hả, à ừ ừm ô văn kê" Long ầm à ầm ừ rồi cúp máy.
Anh Long đưa đồng hồ ra nhìn, hiện mới có năm giờ mười ba phút, thế quái nào Na lại biết số mình nhỉ, không lẽ lại là nó. Anh Long thầm nghĩ chợt cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ về một số chuyện.
"Có khi nào là có người giả dạng không nhỉ hay lại có chuyện rồi, mình với Na như chó với mèo ấy mà, sao đợt này giọng hiền thế, rốt cuộc là thuộc tổ chức nào, phải mang theo đồ phòng hộ đã, không thể tay không bắt giặc như đợt trước được" Anh Long tắt máy vỗ mặt rồi đi về góc phòng lấy từng phụ kiện ra.
Tay quấn lại bằng vải, đeo thêm một găng tay màu đen, xong việc liền mặc lên bộ quần đen áo trắng thường niên, khoác một cái áo khoác có mũ trùm rộng màu đen trắng và quan trọng nhất là điện thoại full tiền và sóng để gọi cứu trợ. Sau đó cậu vác cặp lên ra khỏi phòng.
"Vũ trang như này chắc ổn rồi nhỉ, đi thôi" Anh Long thì thầm rồi chạy nhanh ra khỏi nhà, đi ra gần đến cửa thì dừng lại.
Anh Long quay sang nhìn phòng thờ nhỏ bên cạnh, thở dài vô trong thắp một nén nhang, trong ảnh tất cả ông bà của hắn, những người đã nuôi nấng hắn từ lúc còn sơ sinh.
Họ đều là những người già neo đơn sinh sống ở một viện dưỡng lão tự lập. Vô tình sao họ lại gặp được hắn ở bãi rác ngoài bìa rừng nơi gần họ sinh sống, nên hắn đã được nuôi dạy ăn học từ nhỏ cùng với các cụ. Các cụ mất hết thì hắn cũng học đến được lớp 8 liền bỏ vô trong thành phố ở học tập và sinh sống ở đó theo lời căn dặn cuối cùng của các cụ.
"Haizz nhớ mọi người ghê" Long vò đầu, quay lưng ra ngoài.
Đeo găng tay, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, mở cổng, dắt con dream ra ngoài, khóa ngoài lại. Nổ máy, chợ cũ thẳng tiến.
Chạy trên đường ngắm nhìn cảnh vật buổi sáng, những người chạy thể dục buổi sáng cũng rải rác một vài người qua lại, khung cảnh chỉ có tiếng xe cũ kĩ của Long vang vọng khắp đường, dừng lại ở một công viên nhỏ, một bóng hình nhỏ nhắn đang ở ghế đá, nghe tiếng xe liền quay lại nhìn Long liền mỉm cười.
Long nhanh chóng đi lại gần, đỗ xe cách chỗ ghế đá khoảng năm mét, khóa xe để ở trên xe, được mở sẵn để sẵn sàng nhảy lên nổ máy trốn.
Long bày ra tư thế đứng của Vịnh Xuân Quyền lên giọng hỏi trước.
"Mi thuộc tổ chức nào, có ý đồ gì"
Bé Na đứng dậy, hiện cô đang mặc một bộ đồ khá là kì lạ, hình như đang cosplay các bộ phim tu tiên, ngực tấn công, mông phòng thủ, khí tức thanh đạm cùng mái tóc trắng bẩm sinh từ nhỏ, à cả một cặp mắt màu đỏ nữa, không khác gì bệnh bạch tạng.
"Ta đến để đón ngươi, mau đi thôi, xem ra ngươi cũng vũ trang đầu đủ rồi nhỉ, sẵn sàng chưa" bé Na nhìn hắn mỉm cười lương thiện.
"Đi đâu, về nhà nghỉ hả, éo nhé, tau bán nghệ không bán thân" Long nghe thế liền lên tiến thân thể lùi dần về phía con xe của mình.
"Haizzz, ngươi thử chạy ta xem nào" nhìn phản ứng đần thúi của hắn, Na chỉ thở dài vuốt ve mái tóc của mình yểu điệu nói.
Anh Long nghe vậy liền bật chế độ Hải quay xe, nổ máy chạy một mạch về nhà, nhưng đường đi hôm nay nó lạ lắm.
"Ơ, mọi khi chạy có mười phút là về tới nhà mà sao hôm nay lạ thế" Long chạy một lúc thì cảm thấy kì lạ, liền dừng lại thì bé Na đã đến trước mặt rồi.
"Đi thôi" bé Na nói một câu rồi phất tay nhẹ một cái, Long liền bất tỉnh nhân sự, cả người bị lôi vào một hố đen, bé Na cũng biến mất ngay sau đó.
× Ở một không gian kỳ lạ ×.
"Tại sao ông lại chọn hắn chứ, hắn có tài cán gì đâu, chỉ là một tên lắm mồm nghiện game thôi mà" bé Na liền lên tiếng than vãn với một lão già với bộ đồ trắng, râu tóc bạc phơ ở bên cạnh.
"Hả ta thấy hắn ta cũng được mà, dù gì hắn ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, đều phù hợp với lời răn mà cậu ấy nhờ ta, hơn nữa thân thế của người đứng sau hắn dữ lắm à nhen" lão già giải thích.
"Nói thế thôi chứ còn đường ăn hành của tên này còn dài lắm, để xem hắn ta làm được gì nào, mau đưa hắn đi thôi, gahahaha" lão già nói rồi vác Anh Long đi.
Nhìn lão già cùng Anh Long đi xa, cái Na thầm thở dài, phẩy tay một cái liền lấy ra một bộ đồ có giáp kiểu Samurai, cùng một thanh Katana, một hộp mũi tên, cùng một số lương thực và đồ cứu thương bỏ vào trong balo của Anh Long rồi đuổi theo lão già.
Đăng bởi | LữKháchThờiKhông |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |